Khương Thanh Dao lười biếng, cắn một miếng bánh bao trong tay: “Xem các người nói kìa, tổ mẫu chỉ là bị bệnh trong chốc lát, cũng không phải sắp chết mà người nào người nấy đều nói những điều không may mắn như vậy.”
“Còn cái gì mà bị ta chọc tức đến mức bị bệnh? Tổ mẫu có tấm lòng rộng lớn, cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận đâu.”
“Tuổi đã cao, còn so đo với tiểu bối như ta, thật sự là càng sống càng thụt lùi.”
“Nhưng tính tình của tổ mẫu cũng không phải không có chỗ đáng khen, tối thiểu nhất bà ta biết mất mặt, biết liêm sỉ là chuyện tốt, đổi lại là một trưởng bối khác, làm hại thanh danh trong phủ bị suy yếu thì đã sớm dùng một mảnh vải trắng treo cổ cho xong chuyện rồi.”
“Tổ mẫu vẫn tiếc mạng đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây