Khương Thanh Dao quả thực sẽ đau lòng, đau lòng cho chính mình của đời trước, rốt cuộc phải mù quáng thế nào mới vừa mắt Hạ Hoài Hiên.
Nghe tên hầu chạy tới nói thế tử ngã bệnh, nàng nhăn mày, giọng điệu hoang mang: “Hắn ta bị bệnh nói cho ta biết làm gì? Ta cũng không phải đại phu.”
“Được rồi, nói với thế tử, nếu như hắn ta ốm chết ta sẽ đến ăn cỗ, bảo hắn ta yên tâm.”
“Bận rộn đến mấy ta cũng phải đến ăn một bữa này.”
Nói xong Khương Thanh Dao cũng không quay đầu lại đi lên xe ngựa, ngay cả sau gáy dường như cũng đang viết hai chữ “Xúi quẩy“.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây