Trời dần tối xuống.
Một nửa gương mặt của Hạ Tranh hoàn toàn đắm chìm trong bóng đêm, không thể đoán ra được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Hắn bình thản giải thích cho nàng: “Trong khu vực vây sắn rất hiếm khi có loài chim dữ như ưng xuất hiện, hơn nữa ưng chỉ tấn công con người khi nó cảm nhận được nguy hiểm hoặc là quá đói khát.”
“Đương nhiên còn có một tình huống khác nữa.”
Khương Thanh Dao ngẩng đầu đáp nhanh: “Có người thuần dưỡng nó? Nếu thế thì chắc ưng đã rời khỏi khu vực săn bắn, quay về nơi nuôi dưỡng nó, người An Vương muốn tìm cũng tìm không được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây