Tác giả này khi viết rất thích tự thiết lập quy tắc, các tuyến thời gian cũng không hoàn toàn ăn khớp với lịch sử thực tế. May mắn thay, dù cô là học sinh kém, trí nhớ lại rất tốt. Vì vậy, cô có thể nhớ rõ nội dung câu chuyện, thậm chí còn nhớ cả dòng thời gian một cách rành mạch.
Theo cốt truyện, nguyên chủ bị đưa về quê vào năm 1980. Mà sang năm chính là thời điểm khôi phục kỳ thi đại học.
Tuy nhiên, cho dù kỳ thi có được khôi phục vào năm nào đi nữa, Hứa Cẩm Ninh cũng không có ý định tham gia.
Dù sao thì một kẻ học kém như cô đi thi đại học cũng chẳng thực tế chút nào. Hơn nữa, nguyên chủ từ nhỏ đã không được học hành, gần như mù chữ, thì nói gì đến chuyện thi cử?
Vài năm sau, khi cải cách mở cửa, có nên đi làm ăn buôn bán rồi trở thành người giàu nhất vùng không?
Không được! Cô hoàn toàn không có thiên phú kinh doanh. Nếu có, thì đời trước ba cô đã sắp xếp cho cô vào công ty gia đình rồi.
Vậy thì làm ruộng? Theo con đường làm giàu từ nông thôn?
Hứa Cẩm Ninh nhìn cánh tay gầy gò, chân cũng mảnh khảnh của mình, rồi nhớ lại ở thế kỷ 21, ngay cả rau hẹ với hành lá cô còn phân biệt không nổi.
Cuối cùng, cô đi đến quyết định…
Mặc kệ hết, không làm gì cả, cứ làm một con cá mặn mà thôi!
-
Cuộc sống ra sao cũng mặc kệ, có thể sống thêm một ngày thì cứ sống.
Hứa Cẩm Ninh lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình là người dễ thích nghi, có khả năng chịu đựng mạnh mẽ, sống theo chủ nghĩa Phật hệ, tùy duyên mà sống.
Tỉnh lại, cô cũng không vội ra ngoài, cứ thế nằm từ sáng đến tận trưa, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng người trong nhà trở về, kèm theo đó là mùi canh gà thơm nức mũi.
Hứa Cẩm Ninh ôm bụng đói, mùi thơm này thật sự quá hấp dẫn!
Đúng lúc này, Trương Ái Liên đẩy cửa bước vào, thấy cô đã tỉnh thì nói. “Ninh Ninh tỉnh rồi à? Mau dậy ăn cơm, uống chút canh gà đi.”
“Dạ.” Hứa Cẩm Ninh tất nhiên sẽ không từ chối.
Trên người cô vẫn là bộ quần áo cũ màu xanh xám, trên đó còn có không ít miếng vá chằng chịt. Đây là quần áo của nguyên chủ.
Thực ra, tuy trước kia nguyên chủ là thiên kim tiểu thư, nhưng vì thân phận của ba mẹ nuôi nên phải đi theo đến nông trường, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Ngược lại, Hứa Phương Phương ở lại nhà họ Hứa được ba mẹ, anh chị hết mực cưng chiều. Tuy sống ở nông thôn nhưng ăn mặc đều tốt nhất so với bạn cùng trang lứa.