“Tôi hiểu, tôi hiểu mà! Cô cứ viết thư đi, tôi sẽ chờ hồi âm, đợi đến khi bác trai, bác gái đồng ý.”
“Vâng, anh Hướng Đông, anh thật tốt.” Tôn Mỹ Văn cúi đầu, giọng nói dịu dàng, nhưng trong mắt lại tràn đầy khinh thường.
Cô ta là một người thành phố, sao có thể gả cho một gã nhà quê chứ? Cô ta đâu có điên!
Hơn nữa, cô ta chẳng hề thích Hứa Hướng Đông, thậm chí còn có chút chán ghét.
Nếu không phải vì miếng ăn, không phải vì muốn có cuộc sống tốt hơn ở nông thôn thì cô ta đã chẳng buồn tốn công diễn trò trước mặt hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây