“Chỉ khi ở bên chính duyên, con mới có thể đại triển hoành đồ, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.”
Bà phù thủy quanh năm mặc đồ đen, lần này cũng không ngoại lệ, đôi mắt đen láy nhìn lại, có thể mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi kỳ lạ, hồi nhỏ Hạ Vĩ Thông rất sợ bà ta, mặc dù bây giờ đã không còn sợ nữa nhưng khoảnh khắc đó anh ta lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi rùng mình.
Anh ta đè nén nỗi sợ hãi vô cớ đó, cười nói: “Tôi và bạn gái đã kết giao bốn năm rồi, tình cảm vẫn luôn rất tốt, bây giờ mạt thế đến rồi, cũng không biết có lấy được bằng tốt nghiệp không, có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, còn mong đại triển hoành đồ gì nữa.” Anh ta không để lời bà phù thủy vào lòng.
Nhưng bà phù thủy chỉ cười nhẹ: “Rồi con sẽ tin thôi. Lúc về cẩn thận một chút, ta thấy con có tai họa đổ máu hủy dung.”
Hạ Vĩ Thông căn bản không tin, cùng Khâu Vân Quang đi. Kết quả là trên đường về đột nhiên một con lợn rừng lao ra, xe lật nghiêng, anh ta không bị thương gì khác, chỉ có má trái bị cành cây từ cửa sổ xe nửa mở đâm vào mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây