Tô Vệ Quốc “Ồ.” một tiếng, đi một vòng quanh con trai: “Này, còn ra dáng thật, đúng là con trai cha! Được rồi, các con tập đi, cha đi sắp xếp lại lương thực trong hầm.”
Vương Nguyệt Nga không nỡ nhìn con trai chịu khổ, đau lòng không chịu được.
“Mẹ, bình thường thì thôi, con chỉ có một đứa em trai như vậy, chắc chắn sẽ thương nó, bình thường cũng không cần nó làm gì, chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm ngủ ngon học hành tử tế là được. Nhưng bây giờ thì khác rồi, mẹ, mẹ xem Thiên Bảo gầy như vậy, nếu bị thây ma đuổi theo thì chắc chắn không chạy thoát được, mẹ nỡ để Thiên Bảo bị thây ma ăn sao? Đã không nỡ thì bây giờ phải nhẫn tâm, bây giờ nó chịu khổ nhiều một chút, sau này bị thây ma đuổi theo thì chạy càng nhanh.”
Vương Nguyệt Nga lập tức bị thuyết phục, đi ba bước ngoái đầu một lần vào nhà.
Tô Thiên Bảo không thể tin được chỗ dựa của mình lại dễ dàng bị chị gái đánh bại như vậy! Cậu mặt mày buồn rầu đứng tấn nửa tiếng, lúc dừng lại thì hai chân run rẩy không đứng thẳng nổi: “Chị, rốt cuộc chị có biết không vậy, đừng tập thành tàn phế đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây