Cô chưa từng nói chuyện với Tô Nguyên bằng giọng điệu cay nghiệt như vậy, Tô Nguyên sững sờ, mắt đỏ hoe: “Chị, em chỉ là... chỉ là nhớ chị, em gặp phải tình cảnh rất khó khăn, em cứ tưởng... chị có thể tha thứ cho em, chấp nhận em, cho em một nơi nương tựa. Nếu chị không muốn gặp em, vậy em đi ngay.”
Thần sắc Tô Hàm không đổi, nhưng trong lòng lại đầy cảnh giác.
Từ vài năm trước cô đã biết, Tô Nguyên cũng đang bị một thế lực bí ẩn xâm nhập, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tô Nguyên sẽ hoàn toàn biến thành một người khác. Rõ ràng lần trước ở Lâm Thành, cô và Tô Nguyên nhìn nhau giữa dòng người, cô có thể chắc chắn rằng Tô Nguyên lúc đó vẫn là người ban đầu.
Ánh mắt lướt qua Hạ Vĩ Thông, Tô Hàm biết Hạ Vĩ Thông cũng đã nhận ra sự bất thường của Tô Nguyên, nếu không sẽ không lén lút dùng ánh mắt đau khổ, lo lắng và kinh ngạc nhìn Tô Nguyên.
“Được, vậy cô đi đi!” Tô Hàm xoay người bỏ đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây