Tiểu Hàm à, chúng ta là người một nhà, trong mạt thế này phải nương tựa lẫn nhau đồng cam cộng khổ, em họ của cháu nhất định sẽ nghe lời cháu, thu nhận con bé cháu sẽ không thiệt thòi đâu.” Tô Vệ Dân nói ra mục đích, một bộ vì con gái, vì cháu gái mà lo lắng.
Tô Hàm cười lạnh: “Chú ba còn nhớ Tô Anh Giai và Tô Anh Hào không? Lúc đêm khuya thanh vắng có sợ bọn họ quay về tìm ông không.”
Tô Vệ Dân suýt chút nữa không duy trì nổi biểu cảm: “Tiểu Hàm, chú biết bọn họ trách chú, nhưng mà chú cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, đời người khó liệu tạo hóa trêu ngươi! Chú cũng hối hận, nếu biết trước như vậy thì chú sẽ đợi thêm một chút, kiên nhẫn một chút đợi kế hoạch thức tỉnh kỳ thứ hai, có lẽ như vậy bọn họ sẽ không chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lòng chú cũng đau như cắt!”
Tô Hàm hoàn toàn mất hứng, cảm thấy bản thân thảo luận về lương tâm với Tô Vệ Dân quả thực giống như một kẻ ngốc. Hôm nay Tô Vệ Dân mang theo con gái riêng đến đây, rõ ràng là có ý đồ, cô còn nói với ông ta nhiều như vậy làm gì!
Cô xoay người trở về biệt thự.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây