Khoảnh khắc này, không liên quan đến tình yêu, Tô Hàm cảm động trước tấm lòng của Bạch Đông, và lần đầu tiên nảy sinh một suy nghĩ: Nếu như sau này gỡ bỏ được thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu, có được tự do thực sự, mà Bạch Đông vẫn chưa từ bỏ việc tiếp cận cô, thì cô nguyện ý thử chấp nhận sự gần gũi của anh.
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên rồi vụt tắt, Tô Hàm không định nói ra, không muốn để lời hứa của mình trở thành sợi dây trói buộc Bạch Đông, trói buộc chính mình.
“Bạch Đông, nghe tôi nói này, tôi không cần anh biến thành người cá, chúng ta là bạn bè, là đồng đội, anh vốn đã ở rất gần tôi rồi. Tôi không muốn anh gặp nguy hiểm nữa, đừng đến phòng thí nghiệm nữa, được không? Anh làm như vậy chỉ khiến tôi thêm phiền lòng thôi, thật ra tôi rất giận đấy.”
Tô Hàm bắt đầu tính toán, suy nghĩ về bản tính của Bạch Đông, sau khi nghiêm khắc phê bình thì phải dỗ dành thêm hai câu.
Bạch Đông không thể từ chối lời của Tô Hàm, nhất là khi cô dịu dàng nói chuyện với anh, khiến anh chỉ muốn vẫy đuôi, vui mừng đến mức không muốn gì khác, chỉ lo gật đầu đồng ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây