Lòng cô chợt tĩnh lặng, Tô Vệ Quân đã nghẹn ngào gọi một tiếng “Tiểu Hàm!“.
Gặp Tô Vệ Quân là một chuyện ngoài ý muốn, Tô Hàm hoàn toàn không có ý định ôm mặt khóc lóc nhận nhau, đối với cô, Tô Vệ Quân sớm đã là một người xa lạ. Cô thu hồi tầm mắt, kéo Bạch Đông xoay người rời đi. Phía sau Tô Vệ Quân loạng choạng đuổi theo, rất nhanh đã lạc mất Tô Hàm.
Ông ta ngơ ngác đứng giữa đám người, mãi đến khi Cát Thu Lệ chen vào kéo ông ta, cằn nhằn: “Ông chạy lung tung cái gì thế! Phía trước lại đến một xe rau, đang dỡ hàng đấy! Nhanh lên, chúng ta đi nhặt đồ rơi vãi!”
“Tiểu Hàm, tôi nhìn thấy Tiểu Hàm rồi.”
“Đi thôi... Ông nói gì cơ? Ở đâu! Ở đâu cơ! Nó còn sống sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây