Chúng ta hiện đang thiếu vũ khí nóng, đi vào quá nguy hiểm.
Ngoài ra, giáo sư Thôi và các dự án nghiên cứu của bà ấy cũng đã bị lấy đi. Bây giờ khu an toàn của chúng ta nên giảm đầu tư vào nghiên cứu khoa học một cách hợp lý và dồn nhiều nguồn lực hơn vào xây dựng an ninh. Còn việc nghiên cứu, hãy để các khu an toàn lớn đảm nhiệm.”
Sư trưởng Khâu hít một hơi thật sâu: “Cậu nói đúng.” Khu an toàn trấn Phong Hà đã bỏ rất nhiều công sức vào Giáo sư Thôi, nhưng hiện tại bà ta đã bị khu an toàn Bắc Kinh buộc rời đi, sư trưởng Khâu không còn cách nào khác đành phải buông tay, tổ chức đội hộ tống.
“Đợi đội hộ tống trở về, bọn họ sẽ mang về một nhóm vật tư vũ khí nóng. Nếu chúng ta sống sót qua giai đoạn này, sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Vết thương của Phương Trấn Nhạc và những người khác đã hồi phục bảy phần, ước tính hai tháng nữa sẽ lên đường rời đi. Đội ngũ rất đông, có lẽ khoảng ba trăm người. Bang Bình An không biết nên đi đường nào, hai xe quân sự chạy ra khỏi cổng khu an toàn, người qua đường bàn tán xôn xao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây