“Bạch Đông? Bạch Đông?!” Trong đầu Tô Hàm thoáng hiện về hình ảnh con chó vàng Đại Hoàng treo trên hành lang khi cô về nhà năm ngoái.
Mắt cô không khỏi cay cay, trong lòng dâng lên nỗi buồn và phẫn nộ, cô ôm Bạch Đông vào lòng, dùng sức ấn chặt Bạch Đông đang không ngừng giãy giụa nôn mửa, giọng điệu phức tạp: “Sao mày lại ngốc thế, mày không phải vẫn luôn rất thông minh sao, sao lại dám ăn bừa, sao có thể ăn bừa được...”
Con cáo ngốc.
Không biết qua bao lâu, Bạch Đông ngừng nôn, Tô Hàm sờ cổ nó, sờ tim nó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn thở, chưa chết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây