Tô Hàm lịch sự cười, đợi mọi người đi hết, cô ra hiệu cho Tô Thiên Bảo đặt đồ xuống, nhìn Tô Nguyên: “Em ổn chứ?”
Nụ cười của Tô Nguyên có chút phức tạp: “Ổn, may mà có người tốt bụng báo cảnh sát, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Vậy thì tốt rồi, đây là may mắn của em, đã xuất viện rồi thì dưỡng sức cho khỏe, chị mang cho em ít mật ong, em lấy pha nước uống.”
Tô Hàm cũng không muốn ngồi lâu, cô không muốn chịu đựng ánh mắt như kim châm của Cát Thu Lệ.
“Chị về trước đây.” Nói chuyện phiếm vài câu, Tô Hàm đứng dậy định đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây