“Khụ khụ, tôi đói rồi.”
Tô Hàm nghe rõ người phụ nữ phát ra một tiếng “Xì.” đầy kinh hãi, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Được, được, tôi đi lấy ngay đây.”
Dựa vào cửa sổ, Tô Hàm ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Bà đồng nuốt ừng ực, mười mấy giây sau mới thở phào thoải mái: “Được rồi. Ngày mai mời Tô Nguyên đến đây, tôi sẽ nói chuyện với cô ta thêm lần nữa.”
“Cô Tô rất cố chấp, tôi thấy hơi khó. Bà đồng, cô Tô Nguyên có thật sự là nữ hoàng cứu thế không? Tại sao cô ta lại không có chút tự giác nào vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây