“Ư ư.” Bạch Đông ngửi ngửi người cô, sống lưng căng cứng mới thả lỏng, nó lại kêu hai tiếng, Tô Hàm nghe thấy nó nói “Sợ.”
“Sợ cái gì?”
[Sợ]
Thấy Bạch Đông cũng không nói nên lời, Tô Hàm đành thôi.
Đợi đến khi ca canh gác kết thúc, cô vào lều ngủ, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy khúc xương từ trong ba lô ra bỏ vào không gian, đặt dưới gốc cây bạch ngọc trong không gian, trong lòng nghĩ: Đêm nay cũng cho một giấc mơ gợi ý đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây