Cơn đau vết thương cũ của chú Đông tái phát, cánh tay đau đến nỗi không nhấc lên được, sắc mặt ông tái nhợt: “Anh Bình Thuận trước đây vẫn thường nói, để dân làng dũng cảm một chút, học cách giết thây ma, ngày nào cũng nói ngày nào cũng nói, có mấy người chịu nghe chứ?” Nếu ra ngoài đánh thây ma, dù có chết cũng không trách trời, thế này bị nhốt trong xe để thây ma moi ra ăn mất, ngay cả chạy trốn cũng không được, thật đau lòng biết bao!
“Đi thôi, ở đây mùi máu tanh quá, tôi sợ còn có thây ma ngửi thấy mùi mà đến.” Tô Hàm lấy bản đồ ra xem: “Đi về phía trước một km có một công viên, chúng ta đến công viên nghỉ đêm đi.”
Mọi người đều đã quen với cuộc sống dầm mưa dãi nắng nhưng quen là một chuyện, không thoải mái lại là chuyện khác.
Đến công viên, mọi người dọn sạch những con thây ma lẻ tẻ rồi bắt đầu dựng trại. Tô Hàm kiểm tra trước các lối ra vào của công viên, đảm bảo khi có nguy hiểm có thể kịp thời rút lui, đánh dấu lối ra trên bản đồ, sau khi trở về thì thông báo cho đồng đội.
“Chị ơi, chị không mệt sao? Em đau nhức khắp người, không cử động được nữa rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây