“Có ấn tượng, chuyện đã qua rồi.”
“Trong lòng chị, chuyện đã qua là không còn theo đuổi nữa sao? Chị, hơn nửa năm nay chị lạnh nhạt thật, chị đã hoàn toàn từ bỏ cha mẹ, từ bỏ em rồi sao?”
Tô Nguyên dừng bước, nhìn vào mắt Tô Hàm: “Em đã làm sai, đó là lỗi của em, hai chị em chúng ta không thể trở lại thân thiết như trước, đây đều là quả đắng do chính em gây ra.
Nhưng huyết thống vẫn ở đó, em vẫn luôn cho rằng dù có cách xa nhau đến đâu, chỉ cần tâm tâm tương ấn là đủ rồi. cha mẹ cũng có nỗi khổ riêng, trước kia là bác cả họ không có con, cha mẹ không đành lòng để họ già rồi mà không có con cái, để chị sống tốt ở nhà bác cả, để bác cả họ coi chị như con ruột, nhiều năm nay vẫn luôn tránh chị không dám thân thiết với chị, bình thường không dám nói nhiều với chị một câu nhưng em tin trong lòng họ có chị, hôm đó chúng ta từ thành phố A về nhà, chị đưa em đến cửa nhà, lúc chị lái xe đi cha vẫn nhìn theo bóng chị, chị, cha mẹ cũng yêu chị, chỉ là họ không biết cách bày tỏ, chẳng lẽ những điều này chị đều không quan tâm sao?”
Những lời này khiến Tô Hàm nghe thấy buồn nôn: “Họ đưa chị đi là vì sợ chị khắc em, xa lánh chị là vì sợ chị khắc họ, không vĩ đại như em nói đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây