Tô Vệ Quốc cảm thông sâu sắc: “Hoa màu, ôi! Tôi cũng đau lòng lắm!”
Sau khi đào được một phần đồ đạc, Tô Vệ Quốc ra đồng xem một chút, vừa nhìn đã thấy tối sầm trước mắt.
Chỉ thấy những cây lúa trước kia đang phát triển tốt tươi thì giờ đã bị giẫm nát hơn nửa, trên đồng khắp nơi đều là dấu chân lợn thây ma, một số dấu chân nhỏ hơn thì là của dân làng, rất rõ ràng là có người chạy trốn đến cánh đồng này, khiến lợn thây ma phá hoại lúa!
Hận thì hận, tức thì tức nhưng có thể hận dân làng chạy trốn lung tung được không? Lúc chạy trốn ai còn để ý đường xá, chẳng phải đều chạy lung tung sao. Huống hồ, ông cũng không biết là ai làm, muốn tìm người tính sổ cũng không tìm được - đối phương còn sống hay không cũng là một ẩn số.
Vì vậy chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không nói được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây