Lời nói của con trai Thiên Bảo đã đánh thức họ, Vương Nguyệt Nga định mở miệng thì bị Tô Vệ Quốc bịt miệng lại. Ông nở nụ cười, nói với Tô Hàm: “Được, chuyện hôn sự này con không đồng ý thì thôi, cha sẽ đi nói, cha sẽ đi nói! Con đừng tức giận nữa, chuyện chia gia tài thì thôi đừng nói nữa, nói nhiều sẽ tổn thương tình cảm!” Tô Vệ Quốc đã bày tỏ thái độ, thậm chí còn nói sẽ đến nhà Tô Phú Quý lấy lại bát tự, nói xong liền kéo vợ chạy đi.
“Ông có phải đàn ông không vậy, đến cả một đứa con gái cũng không chế ngự được!” Ra đến ngoài, Vương Nguyệt Nga phàn nàn: “Nó còn chưa nói gì thì ông đã nhận thua rồi, mất mặt quá.”
“Bà không hiểu đâu.” Tô Vệ Quốc sờ trán lau mồ hôi: “Những gì Tiểu Hàm vừa nói đều là thật, nó thực sự có thể dọn ra ngoài ở riêng. Nếu nó thực sự dọn ra ngoài thì gia đình mình sẽ mất mát không nhỏ.”
Vương Nguyệt Nga không tin: “Thời buổi loạn lạc thế này, một đứa con gái như nó có thể đi đâu được?”
“Trong làng có nhiều nơi cho nó ở, nó có bản lĩnh thì đi đâu cũng được! Bà xem cái máy phát điện trong nhà, thuốc men trong nhà, hạt giống để gieo mùa xuân, toàn bộ vật tư trong kho đồ tạp, không phải đều là do nó mang về sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây