Mục Uyển khẽ nhướng mày, cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Theo lý mà nói, mẹ con Thẩm thị hiện tại đúng là sẽ giở trò quấy phá, nhưng lại không nên tiếp tục chọc vào Lý Diệc Thần nữa mới đúng.
Nàng cũng hơi tò mò, bèn nói:
“Đi xem thử.”
Lúc bọn họ đến chân núi, chỉ thấy có từng tốp ba, tốp năm người tụm lại, rõ ràng là vừa xảy ra chuyện gì đó không nhỏ.
Vân Linh vội vàng đi hỏi thăm, mới biết được Mục Nhu thật sự gặp chuyện.
Hóa ra lúc Mục Nhu cùng một nhóm tiểu thư trong thi xã thi thơ với nhau, lại bị Ngô Quốc cữu đang đi du xuân để mắt đến, tiến đến trêu ghẹo.
Nàng ta hoảng sợ giãy giụa chống cự, chẳng may ngã xuống nước.
Mục Uyển lập tức nhíu mày.
Danh tiếng của Ngô Quốc cữu, dù nàng ở tận quê tổ cũng đã từng nghe nói qua.
Tên kia háo sắc vô độ, hoang dâm trụy lạc, không biết đã có bao nhiêu cô gái rơi vào tay gã. Từ thương nhân, dân thường cho đến cả con gái nhà quan nhỏ.
Nhưng gã lại là em trai ruột của thái hậu đương triều, dù có bị ngự sử dâng sớ hạch tội, hay bị phủ Thuận Thiên bắt giữ, cuối cùng vẫn là giơ cao đánh khẽ, thậm chí kẻ dám tố giác gã chưa từng có ai có kết cục tốt đẹp.
Không ai có thể làm gì được gã.
Mặc dù nàng không thích Mục Nhu, nhưng cũng không mong muốn nhìn thấy nàng ta rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Vân Linh vội vàng quay sang hỏi một vị tiểu thư bên cạnh:
“Ngô Quốc cữu kia có làm gì được nhị tiểu thư không? Lý lục lang có kịp cứu nàng ấy không?”
“Gã chưa kịp làm gì, nhưng cũng không phải Lý ;ục lang cứu nàng ấy đâu. Ngô quốc cửu vốn chẳng nể mặt hắn chút nào.”
Cô gái kia nói đến đây, hai mắt sáng rỡ, cẩn thận nhìn quanh một lượt, rồi hạ giọng đầy vui sướng khi người gặp họa:
“Là Trấn Bắc hầu đến. Ngô Quốc cữu sợ đến mức không dám hó hé một tiếng, xám xịt cuốn gói bỏ chạy! Đáng tiếc các người đến muộn, không được tận mắt thấy Trấn Bắc hầu, ngài ấy thật sự oai phong lắm luôn! A a a!”
Lời này lập tức khiến xung quanh rộ lên một trận hưởng ứng, hóa ra những người vây lại đây không phải vì tò mò hóng chuyện của Mục Nhu, mà là đang bàn tán về Trấn Bắc hầu.
Mục Uyển đương nhiên cũng từng nghe nói về Trấn Bắc hầu.
Nếu nói Lý Diệc Thần là nhân vật danh chấn Thượng Kinh, thì Trấn Bắc hầu – Tạ Hành chính là cái tên khét tiếng khắp Đại Dĩnh.
Y là con trai út của cố Trấn Quốc công, cũng là em trai ruột của tiên hoàng hậu.
Xét theo lễ pháp, y mới chính là Quốc cữu gia thực sự.
Chỉ là đối với Trấn Bắc hầu, danh xưng Quốc cữu e rằng là thân phận kém cỏi nhất của y. Điều khiến người ta kính sợ hơn chính là bản lĩnh phi phàm cùng thủ đoạn tàn nhẫn của y.
Nghe nói y 14 tuổi ra chiến trường, 16 tuổi đã có thể độc lập dẫn quân đột kích vào sâu trong lòng địch, đánh thắng vô số trận chiến lấy ít địch nhiều.
Ba năm trước, tộc Xích Linh nhân lúc Đại Dĩnh triều cương rối loạn đã tổng lực tấn công biên cương.
Triều đình không những không tiếp viện cho Trấn Quốc công đang trấn thủ biên cương, mà còn có kẻ gian thừa cơ bài trừ dị kỷ.
Kết quả là, Trấn Quốc công cùng hai người con trai, và toàn bộ tinh binh nhà họ Tạ đều tử trận trên chiến trường.
Chỉ có người con út Tạ Hành, nhờ gắng gượng giữ lại một hơi thở cuối cùng, mới được đưa về.
Thế nhưng, triều đình chẳng những không truy phong Trấn Quốc công mà ngược lại còn có kẻ trở mặt đổ vấy, vu cáo Trấn Quốc công tham công liều lĩnh, khiến Đại Dĩnh đại bại, làm lung lay nền móng quốc gia.
Khi ấy Tạ Hành vừa tròn 18 tuổi, mình đầy trọng thương, lết thân thể đầy máu quẳng kẻ nội gián ra trước mặt các triều thần, sau đó dùng từng nhát dao lăng trì, ép cung ngay tại chỗ.