Vậy nên cũng chẳng trách mọi người lại để ý đến nàng. Với thân phận hiện tại của Lý Diệc Thần, một nữ thương nhân tép riu như nàng được gả cho hắn, quả thực là một bước lên trời.
Vậy mà nhà họ Lý chưa từng có ý định hủy hôn, điều này khiến người đời càng ca ngợi phẩm hạnh của Lý Diệc Thần thanh cao, nghĩa khí.
Cũng càng khiến nữ thương nhân là nàng đây trở nên “có phúc khí” trong mắt thiên hạ.
Mẹ kế Thẩm thị, có lẽ không thể nào cam tâm để con gái mình mãi mãi bị nàng đè đầu cưỡi cổ. Lại thêm việc Hứa Khuynh Lam đã qua đời, Mục Uyển mất đi chỗ dựa, bà ta lập tức bắt đầu tính toán.
Dù sao nhà họ Lý cũng chỉ là kết thân với Mục phủ mà thôi, vậy thì chọn một cô gái phù hợp hơn cũng không có gì quá đáng.
Mà trong mắt bà ta, người phù hợp nhất đương nhiên chính là con gái ruột của mình: Mục Nhu.
Vậy nên, trong suốt 3 năm Mục Uyển không có mặt ở kinh thành, mẹ con Thẩm thị không ngừng giở trò.
Lâu rồi không thấy Lý Diệc Thần xuất hiện, Vân Linh cũng không biết là đang an ủi bản thân hay an ủi Mục Uyển:
“Hôn sự này là do phu nhân Hứa Khuynh Lam và Lý lão phu nhân định ra, vốn không phải vì nể mặt nhà họ Mục. Những năm qua, Lý lão phu nhân vẫn chưa từng quên gửi lễ tết cho người. Năm nay vừa mới trở về, lão phu nhân đã gửi thiệp mời người đến gặp, còn nói muốn bàn bạc hôn kỳ. Lý lục lang chắc chắn không dám làm trái ý bà ấy đâu.”
Mục Uyển không tỏ thái độ gì.
Thẩm thị tự tin như vậy, chắc chắn không phải không có căn cứ. Nàng vẫn còn nhớ rõ, trước khi ra khỏi cửa, cô em gái Mục Nhu cùng cha khác mẹ của nàng, lúc đối diện với nàng đã lộ ra vẻ mặt đắc ý nhường nào.
Đột nhiên, Vân Linh hưng phấn chạm nhẹ vào Mục Uyển:
“Tiểu thư, kia có phải là Lý lục lang không? Hắn đến rồi!”
Mục Uyển theo ánh mắt nàng ta nhìn sang.
Thực ra, nàng chưa từng gặp mặt Lý Diệc Thần.
Lúc mẹ nàng định thân cho nàng, khi ấy nàng mới 12 tuổi, ở Thượng Kinh, còn Lý Diệc Thần ở biên thành.
Sau này, khi nàng theo mẹ đến biên thành, hắn lại đang đi du học.
Đợi đến lúc hắn quay về Thượng Kinh tham gia khoa cử, nàng lại trở về quê chịu tang.
Hai người cứ thế liên tục lỡ mất nhau.
Thế nhưng ngay khi ánh mắt nàng chạm vào bóng dáng ấy, nàng lập tức chắc chắn đó chính là Lý Diệc Thần.
Hắn có phong thái nho nhã của một thư sinh, nhưng đồng thời cũng không thiếu đi sự cao ráo rắn rỏi của một võ tướng.
Ngũ quan sắc nét, khuôn mặt thanh tú nhưng không mất đi vẻ cương nghị.
Khí chất tựa ánh trăng sáng tỏ, lạnh lùng cao quý, đoan chính mà xa cách.
Bảo sao lại có thể thu hút sự chú ý của đám khuê tú tiểu thư trong kinh thành.
Cũng khó trách mẹ nàng năm xưa lại sớm quyết định hôn sự này, quả thực là một thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy.
Mục Uyển khẽ đứng dậy, hơi cúi người hành lễ với đối phương.
Lý Diệc Thần chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua nàng mà không hề gợn chút cảm xúc nào.
Hắn dừng lại cách nàng chừng năm, sáu trượng, đứng ngay bên ngoài đình hóng gió, rõ ràng chỉ là bất đắc dĩ đến hoàn thành nhiệm vụ gặp mặt nàng.
Hoàn toàn không hề có ý định trò chuyện với nàng thêm một câu.
Hai người quả thật không trò chuyện gì nhiều.
Lý Diệc Thần chỉ nhàn nhạt mở miệng nói một câu:
“Đại tiểu thư, là ta có lỗi với nàng...”
Nhưng còn chưa nói dứt lời, một gã sai vặt đã vội vàng chạy đến, hoảng hốt kêu lên:
“Thiếu gia! Mục nhị tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”
Mục Uyển chỉ thấy người thanh niên vốn lạnh nhạt, vô tình trước mặt nàng bỗng chốc sắc mặt thay đổi, vội vàng hỏi:
“Sao lại thế?”
Thậm chí hắn còn chẳng buồn chào nàng một câu, đã gấp gáp xoay người, nhanh chóng xuống núi.
Vân Linh tức đến giậm chân:
“Nhị tiểu thư lại đang diễn trò gì đây?”