Năm Vĩnh Trinh thứ ba, ngày mùng 3 tháng 3, tiết Thượng Tỵ. Dãy núi Linh Lung ở vùng ngoại ô phía nam Thượng Kinh đã phủ đầy màu xanh tươi mới.
Các quan lại quyền quý nườm nượp kéo nhau đến du xuân. Những nhà có con trai con gái đến tuổi cập kê cũng nhân cơ hội này để gặp gỡ, thuận thế tác thành vài mối hôn sự mỹ mãn.
Trong một đình hóng gió lưng chừng núi, một thiếu nữ chừng 16, 17 tuổi tựa người lên mỹ nhân kháo*.
(*Là một loại lan can hoặc ghế tựa thường thấy trong kiến trúc cổ Trung Hoa, đặc biệt là ở đình viện, hành lang, lầu gác.)
Tư thái cùng thần sắc của nàng lười nhác như mèo, khiến những ai nhìn vào cũng không khỏi thấy thư thái cả người.
Thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc lưa thưa trước trán nàng khẽ bay lên, để lộ một gương mặt xinh đẹp kinh diễm.
Nhưng ngay sau đó tóc mái lại rủ xuống, gương mặt tuyệt sắc ẩn mình trong lớp tóc như ảo ảnh thoáng qua, khiến người ta nghi hoặc chẳng biết đó là thực hay chỉ là ảo giác.
Nha hoàn bên cạnh liếc thấy cảnh này, không nhịn được mà càm ràm:
“Sao tiểu thư không để nô tỳ chải cho người một kiểu tóc thật đẹp? Dung mạo người vốn đã bị tóc mái che khuất một nửa, mười phần nhan sắc chỉ còn lại năm phần. Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay là ngày gặp gỡ cô gia* tương lai mà!”
(*Là cách gọi chàng rể trong các gia đình có địa vị cao hoặc kính trọng.)
Mục Uyển vừa lật xem thoại bản vừa thản nhiên đáp:
“Hôm nay có nhiều người đi du xuân, vương công quý tộc cũng không ít, cẩn thận vẫn hơn.”
Nàng vốn không thích bị tóc mái đè lên trán, nhưng nàng từng tận mắt chứng kiến một tiểu thư nhà thương nhân vì quá xinh đẹp mà bị quyền quý cưỡng ép đoạt về làm thiếp, mặc dù nàng ta đã sắp thành thân.
Đó là lần đầu tiên sau khi xuyên đến đây, nàng thực sự cảm nhận được sự tàn khốc của xã hội phong kiến. Từ đó về sau, nàng càng cố gắng giữ mình thật khiêm tốn, không phô trương.
Không còn cách nào khác, thương nhân ở thời đại này địa vị quá thấp. Dù giàu đến đâu cũng chỉ là miếng thịt trên thớt của tầng lớp quyền quý, thật sự xảy ra chuyện, nàng không tin người cha hời kia của mình sẽ đứng ra bảo vệ nàng.
Vậy nên trước khi có đủ thực lực, vẫn nên giữ thái độ khiêm nhường, ẩn nhẫn chờ thời.
May mắn là ngày tự do lựa chọn quần áo, kiểu tóc theo ý thích cũng không còn xa nữa. Nhà vị hôn phu của nàng, phủ Trung Dũng Bá, hiện tại là nhà quyền thế mới nổi trong kinh thành. Đợi nàng gả vào đó, muốn làm gì thì làm, không ai có thể ép buộc nàng được nữa.
Vân Linh theo hầu Mục Uyển từ nhỏ, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của nàng. Có điều nhắc đến chuyện hôn sự, nàng ta vẫn cảm thấy bất bình, tức giận hậm hực nói:
“Nhưng bên ngoài đều truyền nhau rằng nhị tiểu thư dung mạo khuynh thành, tài trí như hoa liễu bay lượn, xứng đôi với Lý lục lang. Còn người thì bị nói là kiêu căng phóng túng, không biết chữ nghĩa, dung mạo tầm thường...” Nói đến đây, nàng ta càng giận dữ: “Rõ ràng đây là hôn sự do phu nhân khi xưa định ra cho người! Giờ lại thành ra phải nhường cho nhị tiểu thư sao?”
“Theo nô tỳ thấy, hôm nay nên để Lý lục lang tận mắt nhìn xem, so với tiểu thư nhà chúng ta, nhị tiểu thư chẳng đáng là gì!” Vân Linh tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng đáng tiếc, đại tiểu thư nhà nàng lại không hề phối hợp.
Nghĩ vậy, Vân Linh không nhịn được mà nhìn xuống con đường nhỏ dẫn lên núi, tò mò hỏi:
“Sao giờ này người vẫn chưa đến? Không lẽ phu nhân lại giở trò gì rồi?”
Mục Uyển thầm nghĩ, chuyện này chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao?
Mẹ con Thẩm thị đã có ý định đoạt lấy hôn sự của nàng, lại còn tốn công sắp xếp bao nhiêu chuyện, vậy thì vào phút chót này, làm sao có thể không tiếp tục giở trò chứ?
Thẩm thị là mẹ kế của Mục Uyển, nhị tiểu thư Mục Nhu chỉ kém nàng chưa đến nửa tuổi. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để nhìn ra ân oán tình thù của thế hệ trước trong Mục phủ.