Thiếu nữ thừa kế hào môn Mục Uyển đời trước lao lực mà chết, đời này chỉ muốn ăn ngon uống sướng, tận hưởng cuộc sống.
Nhưng vì là con gái thương nhân khiến nàng có tiền mà không có quyền, dễ bị người khác chèn ép. May mà mẹ nàng có tầm nhìn xa, sớm đã nuôi dưỡng một trạng nguyên lang cho nàng.
Kết quả, mẹ hiền qua đời, nàng giữ đạo hiếu 3 năm quay về, trạng nguyên lang lại chê nàng không học vấn, không đạo đức, tiêu xài hoang phí, đòi đổi hôn thê thành em gái cùng cha khác mẹ của nàng.
Mục Uyển: “…”
Không lâu sau đó, một thánh chỉ ban xuống, chỉ hôn nàng cho Trấn Bắc hầu, một vị công thần quyền cao chức trọng. Ý đồ của triều đình rõ ràng là muốn nhục mạ y.
Mục Uyển: Có phải nàng sắp toang rồi không?
Sau đó, từ người em kế sống lại kia, nàng biết được: Hai năm sau, Trấn Bắc hầu sẽ qua đời sau khi phò tá cháu ruột đăng cơ.
Nói cách khác, hai năm sau nàng sẽ có một vị cháu ruột là hoàng đế và toàn bộ tài sản của phủ Trấn Bắc hầu?
Mục Uyển lập tức cảm thấy bản thân lại tràn đầy động lực.
Lúc cầu hôn, Trấn Bắc hầu quả nhiên định ra 3 quy tắc với nàng:
Không cho nàng con cái.
Không cho nàng quản lý nội vụ.
Không có chuyện gì thì đừng đến tìm y.
Mục Uyển cảm động đến rơi nước mắt.
Không cần hầu hạ đàn ông, không cần lo việc nhà, không cần sinh con, hai năm sau là có thể trở thành lão phu nhân giàu có tự do tự tại!
Đây chẳng phải là thiên đường sao…
Mãi cho đến khi Tạ Hành, vị Trấn Bắc hầu ngày ngày bôn ba bận rộn, trở về nhà.
Y nhìn thấy Mục Uyển lười biếng nằm trên ghế dựa, thoải mái tận hưởng cống quả* được nha hoàn lột sẵn, nghe hát xem múa, hưởng thụ cuộc sống… Tự nhiên thấy rất ngứa mắt…
(*Trái cây được dâng lên làm cống phẩm trong triều đình.)
***
Tạ Hành, một kẻ nửa mạng sống đều vì báo thù mà tồn tại. Núi sông rung chuyển, loạn trong giặc ngoài chính là kết cục y đã chuẩn bị sẵn cho đám sâu mọt trong triều đình.
Cưới Mục Uyển chỉ là lợi dụng. Nếu nàng ngoan ngoãn làm một món đồ trang trí, trước khi chết y chưa chắc đã không thể sắp xếp cho nàng một đường lui.
Thế nhưng sau này, khi y nhìn ngắm cô gái kia dưới ánh đèn, bỗng cảm thấy hẳn là nên để lại cho nàng một đời thái bình.
Lại sau này nữa, khi thấy đám ong bướm khác quấn quýt bên nàng, đố kỵ gặm nhấm tận xương tủy. Người có thể ở bên nàng, vì sao không phải là y?
Người ta đều nói Trấn Bắc hầu Tạ Hành lãnh khốc vô tình, chán ghét nhất những kẻ sợ chết, tham sống hưởng lạc.
Thế nhưng khi đối diện với cái chết, ý nghĩ đầu tiên của y lại là: “Nếu y chết rồi, con mèo lười biếng ở nhà ấy sẽ tìm đâu ra cống quả? Liệu nàng có bị bắt nạt không? Ai sẽ chăm sóc nàng thật tốt đây?”
Vậy nên, y phải sống.
Y phải tự tay bảo vệ nàng sống lâu trăm tuổi, vinh hoa một đời.
#Kiếp trước nàng chết vì ta, kiếp này để ta vì nàng mà sống.
Văn án 2, kiểu: “Chủ Mẫu Không Phải Dạng Vừa Đâu”.
Mục Uyển xuất thân hào môn, vừa mới chiến đấu sống còn với mười mấy anh chị em trong nhà, thành công ngồi lên vị trí người thừa kế thì... Đột ngột ngỏm rồi xuyên qua đây.
Tin xấu: Mẹ ruột mất sớm, cha cưới vợ kế, cô em gái kế còn đoạt vị hôn phu Thám hoa lang của nàng.
Tin tốt: Mẹ ruột đỉnh nóc kịch trần, để lại cho nàng thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền! Cái gì quan trọng phải nói 3 lần.
Không lâu sau đó, một thánh chỉ ban xuống, chỉ hôn nàng cho Trấn Bắc hầu, một vị công thần quyền cao chức trọng của Đại Dĩnh.
Em kế sau khi sống lại chạy đến cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Quyền cao chức trọng thì sao hả? Trong lòng Trấn Bắc hầu có người thương, cưới chị chẳng qua vì lợi dụng. Hơn nữa y máu lạnh thích giết chóc, vì nâng đỡ cháu ngoại lên ngôi mà khiến cho thái hậu và hoàng đế bù nhìn hẹo trên chiến trường. Chị à, cho dù chị cao số e rằng cũng sớm thủ tiết thôi!”
Mục Uyển nghe được từ khóa quan trọng: ¥%&*¥#……”Sau khi Trấn Bắc hầu phò tá cháu ruột lên ngôi...”, “Đã ngỏm...”
Nói cách khác, hai năm sau nàng sẽ có một vị cháu ruột là hoàng đế và toàn bộ tài sản của phủ Trấn Bắc hầu?
Mục Uyển lập tức cảm thấy bản thân lại tràn đầy động lực.
Lúc cầu hôn, Trấn Bắc hầu quả nhiên cùng nàng
quy ước ba điều:
Không cho nàng con cái.
Không cho nàng quản lý nội vụ.
Không có chuyện gì thì đừng đến tìm y.
Mục Uyển cảm động đến rơi nước mắt:
Không cần hầu hạ đàn ông, không cần lo việc nhà, không cần sinh con, hai năm sau là có thể trở thành lão phu nhân giàu có tự do tự tại!
Đây chẳng phải là thiên đường sao…
Mãi cho đến khi Tạ Hành, vị Trấn Bắc hầu ngày ngày bôn ba bận rộn, trở về nhà.
Y nhìn thấy Mục Uyển lười biếng nằm trên ghế dựa, thoải mái tận hưởng cống quả* được nha hoàn lột sẵn, nghe hát xem múa, hưởng thụ cuộc sống…
tự nhiên thấy rất ngứa mắt…
Vở kịch nhỏ:
Thất Tịch, vị hôn phu - hôn thê cần phải “vợ chồng chung xe”.
Đồng liêu nhắc nhở Tạ Hành: “Hầu gia, ngài cũng có vị hôn thê.”
Tạ hành đã sớm quên “vị hôn thê” kia là ai: “Nàng ấy không tìm ta à?”
Thuộc hạ: “Hầu gia yên tâm, nàng tìm công tử khác đi cùng rồi!”
Tạ hành: ?
Đêm động phòng hoa chúc, Tạ Hành không đi động phòng.
Hôm sau, Tạ Hành hỏi mẹ: “Nàng không ầm ĩ chứ?”
Mẹ Tạ nước mắt lưng tròng: “Con yên tâm, con bé chủ động nói bản thân không thể sinh con chứ không có nói con không được, thật là một đứa trẻ tốt.”
Tạ hành: ?
***
CP: Quyền thần đoản mệnh tàn nhẫn VS Nữ thương nhân đầu óc thanh tỉnh, lười biếng như mèo.
Nhắc nhở: Nữ chính là thai xuyên. Em kế đời trước cũng là thai xuyên sau nữ chính.
Nhân vật chính: Mục Uyển, Tạ Hành
Một câu tóm tắt: Quyền thần tàn nhẫn VS Thương nữ đầu óc thanh tỉnh