Sau Khi Ba Của Vai Ác Cố Chấp Thức Tỉnh

Chương 1: Vô đề

Hết Chương Chương Tiếp

[”Có thể nuôi dạy ra một kẻ cặn bã, cưỡng đoạt người khác không từ thủ đoạn như Bạc Nhất Minh, thì ba mẹ hắn có thể là người tốt lành gì?”]

[”Bạc Nhất Minh vốn dĩ đã là kẻ xấu xa trời sinh! Ba mẹ sinh con ra mà không biết dạy dỗ, đúng là vô trách nhiệm với xã hội!”]



Trên chiếc giường lớn, một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt tuấn mỹ đang chìm trong cơn mê. Mái tóc dài mềm mại xõa trên gối, hàng mi run rẩy, con ngươi không ngừng chuyển động dưới lớp mí mắt mỏng manh. Khóe mắt dường như có chút ẩm ướt.

Môi anh khô khốc, khẽ mấp máy. Một giọng nói mơ hồ vang lên, như đang phản bác những lời chỉ trích vang vọng trong đầu:

“Không phải vậy… Nhất Minh… Nó không phải là đứa trẻ xấu xa trời sinh…”

Chất giọng khàn khàn, nhuốm đầy bệnh tật, nghẹn ngào như lưỡi cưa cọ xát trên gỗ.

Đúng lúc này, dì Chung bước vào phòng.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà lập tức chạy tới, nắm lấy cánh tay Ôn Từ Thư, nhẹ nhàng đẩy anh một cái:

“Nhị thiếu?”

Cảm giác mất trọng lực đột ngột kéo Ôn Từ Thư ra khỏi giấc mơ. Anh giật mình mở bừng mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Mái tóc dài đen nhánh trượt khỏi bờ vai gầy, rủ xuống giường gỗ mang phong cách cổ điển.

Khuôn mặt anh tái nhợt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Căn bệnh tim bẩm sinh khiến anh không thể chịu đựng những cảm xúc quá mãnh liệt.

Dì Chung lập tức vỗ nhẹ lên lồng ngực anh, cách một lớp chăn mỏng, giọng dịu dàng trấn an:

“Nhị thiếu, hít thở sâu, đừng hoảng sợ.”

Hơi thở của Ôn Từ Thư dần ổn định lại.

Đôi mắt phượng một mí, mang nét đẹp cổ điển đặc trưng của phương Đông, vẫn còn gợn sóng, phản chiếu dư âm của cơn ác mộng vừa rồi.

Anh nhìn khuôn mặt quen thuộc của dì Chung, mím chặt đôi môi nhợt nhạt, không biết phải giải thích thế nào về giấc mơ kia.

Một cơn ác mộng quá mức chân thực và đáng sợ.

Trong giấc mơ ấy, Bạc Nhất Minh—con trai của anh và Bạc Thính Uyên—trở thành một vai ác cố chấp trong một bộ tiểu thuyết cẩu huyết.

Vì được nuông chiều quá mức, cậu trở nên tùy hứng, ích kỷ, tính cách ngang bướng tới cực đoan.

Năm hai mươi tuổi, Bạc Nhất Minh coi vai chính thụ như một kẻ thay thế cho “bạch nguyệt quang” trong lòng mình. Cậu liên tục hành hạ, tra tấn người đó, trở thành một gã công cặn bã.

Cuối cùng, trong kết cục của cuốn tiểu thuyết, Bạc Nhất Minh bị vai chính công làm cho thân bại danh liệt.

Còn Ôn Từ Thư—người làm ba của cậu—đã sớm qua đời vì bệnh tim từ khi Bạc Nhất Minh mới mười hai tuổi.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)