Lư Nhân Gia hít thở sâu liên tục, rồi nói: “Nhị gia, đừng bảo ta xem thường ngươi. Đừng nói là một tháng một khối thượng phẩm linh thạch, cho dù ngươi cho ta một khối hạ phẩm linh thạch mỗi tháng, ta cũng sẽ nấu ăn cho ngươi mỗi ngày!”
Lão Cẩu suýt ngất đi, tên ngốc này!
Một khối thượng phẩm linh thạch tương đương với mười khối trung phẩm linh thạch, mà cũng chính là một trăm khối hạ phẩm linh thạch.
Bụp!
Chu Du lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch và đập lên bàn: “Cho ngươi trước mười năm.”
Lão Cẩu ngay lập tức mắt sáng lên, nước dãi chảy ra: “Công tử, công tử, ta cũng nghĩ mình làm được đấy, ta biết làm món dưa chuột đập mà!”
Lư Nhân Gia ngơ ngác nhìn khối thượng phẩm linh thạch trong suốt trên bàn, linh khí thuần khiết của nó khiến hắn choáng váng.
Chẳng lẽ đây là hắn trộm từ Chu Thần sao?
Lư Nhân Gia hít thở nhanh hơn, mặt đỏ bừng lên. Trong gần mười năm ở Diệu Quang Môn, hắn mới chỉ được nhìn thấy thượng phẩm linh thạch từ xa một lần mà thôi.
Từ khi nào mà thượng phẩm linh thạch lại rẻ mạt đến mức có thể nhìn thấy khắp nơi thế này?
Lão Cẩu liền gấp gáp nói: “Công tử, nếu ngài không thích món dưa chuột đập, ta còn biết làm món nấu thập cẩm nữa!”
Tiểu Cảnh kéo tay lão Cẩu lại, giận dữ dậm chân.
Lão Cẩu gạt Tiểu Cảnh ra: “Tránh sang một bên, đừng chắn đường phát tài của ta.”
Lư Nhân Gia cố gắng giữ bình tĩnh: “Nam tử đại trượng phu sinh ra giữa đất trời, lẽ nào lại vì chút linh thạch mà cúi mình?”
Chu Du im lặng một lát, sau đó cất lại khối linh thạch: “Ta không nên dùng linh thạch để xúc phạm ngươi, ta xin lỗi. Nếu đã vậy, sau này ta sẽ cung cấp nguyên liệu, ngươi cứ nấu ăn.”
Lão Cẩu nằm dài trên bàn: “Xúc phạm ta đi, tùy tiện xúc phạm ta cũng được mà.”
Chu Du nói: “Thôi đủ rồi, ngươi để cái bàn nghỉ ngơi chút đi, học hỏi thêm từ thanh niên trẻ mà giữ lễ nghi.”
Lão Cẩu đành phải lùi lại, rồi không nhịn được mà phun một ngụm nước bọt ra ngoài cửa. Cái tên Lư Nhân Gia này đúng là biết giả vờ, giờ thì đồ tốt bay mất rồi.
Bao nhiêu phú quý lớn ngập vào miệng ngươi, thế mà ngươi lại nhả ra.
Lư Nhân Gia có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm.
Thượng phẩm linh thạch là thứ hắn chỉ có thể mơ ước mà không bao giờ với tới, nhưng từ chối rồi thì cũng bớt được vài phần gò bó. Nếu thật sự nhận lấy, dù nấu ăn chẳng là gì, nhưng đối với hắn thì vẫn cảm thấy có chút áp lực.
Thượng phẩm linh thạch rất quý, nhìn thì thấy có vẻ như chỉ cần mười khối trung phẩm linh thạch là có thể đổi lấy một khối thượng phẩm linh thạch.
Nhưng vấn đề là, tên ngốc nào lại dùng thượng phẩm linh thạch để đổi lấy mười khối trung phẩm linh thạch chứ? Độ tinh khiết của thiên địa linh khí bên trong hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Đối với nhà họ Lư của hắn, một khối thượng phẩm linh thạch đủ để mua cả mạng sống của gia đình hắn.
Chu Du sau khi ăn uống no nê thì bắt đầu tự kiểm điểm bản thân. Hắn dường như quá coi nhẹ linh thạch, điều này sẽ không giúp kết giao được bạn bè.
Làm sao có thể tùy tiện mà đưa linh thạch cho người khác được chứ? Hành động như vậy là rất tồi tệ, thật đáng khinh.
Lư Nhân Gia lặng lẽ thu dọn bàn ăn, điều duy nhất hắn thắc mắc chính là, Chu Du lấy linh thạch ra bằng cách nào?
Chu Du lau tay, vỗ bụng, cảm thấy rằng nếu sống cả đời như vậy, hắn cũng đã mãn nguyện rồi.
Thiên hạ đệ nhất?
Đại tông môn?
Vương triều?
Tất cả đều không quan trọng.
Chỉ cần mỗi ngày có thịt để ăn, không ba ngày đói chín ngày no, đời này coi như đã viên mãn rồi.
Lão Cẩu chạy nhanh đến sau lưng Chu Du, bóp vai cho hắn.
Chu Du thả lỏng, nhắm mắt hưởng thụ. Dù tuổi hắn lớn hơn lão Cẩu, việc nhận được sự phục vụ từ hậu bối cũng là điều bình thường. “Kể một câu chuyện đi.”
Lão Cẩu ngạc nhiên: “Công tử muốn nghe câu chuyện gì?”
Chu Du đáp: “Một câu chuyện kinh khủng đi, ta thích nghe chuyện kinh dị trước khi ngủ.”
“Kinh dị ư?”
Sắc mặt lão Cẩu lập tức thay đổi, dường như hắn nhớ lại một chuyện gì đó rất đáng sợ.
Chu Du nói bằng giọng nhẹ nhàng, như thể hắn thật sự sắp ngủ: “Tốt nhất là chuyện ngươi đã từng trải qua, bịa đặt thì nhàm chán lắm.”
Sắc mặt lão Cẩu trở nên khó coi, nhưng để làm hài lòng Chu Du, hắn cố gắng nhớ lại câu chuyện kinh dị nhất mà mình đã trải qua. “Chuyện đáng sợ, thật sự là có đấy. Lúc đó ta mới mười sáu tuổi, vì một trận tai họa mà cha mẹ đều qua đời. Ta phải bán con bò duy nhất của nhà, định tìm một lối đi khác. Ta nhớ lúc đó bán con bò được năm lượng bạc.”
Nói đến đây, lão Cẩu ngừng lại, môi hắn run rẩy.
Chu Du không cắt ngang, hắn luôn là một thính giả tốt.
“Đêm hôm đó, trăng tròn và sáng, gió đêm lạnh buốt, ta mặc một bộ quần áo cũ, bước đi trên con phố vắng. Khi đang hoang mang, thì một phụ nữ trung niên gọi ta lại. Bà ấy cười rất tươi, hỏi ta có lạnh không, có đói không, rồi bảo rằng giường nhà bà đã được sưởi ấm, nước trà cũng chuẩn bị sẵn sàng.”
Lão Cẩu hít thở sâu liên tục: “Ta tuy chưa từng trải sự đời, nhưng ta biết, bà ta là một kỹ nữ, là người đứng đường bán thân.”
Chu Du ừ một tiếng.
Nhưng hắn cũng không thấy câu chuyện quá kinh dị.
Lão Cẩu rùng mình: “Thế là, ta viện cớ định bỏ chạy. Nhưng bà ta nói, mẹ con hầu hạ ta, tuyệt đối không tăng giá. Thật lòng mà nói, ta đã bị cám dỗ. Khi ta háo hức theo bà ấy về nhà, bà ta lại quay vào phòng hét lớn: ‘Mẹ ơi, có khách rồi!’”
(Đậu xanh, đang đau bụng…dịch tới đây, cười phọt cả…)
Phòng khách rơi vào tĩnh lặng, chỉ có thân thể lão Cẩu run rẩy.
Lý Uyển Cơ trố mắt, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Tiểu Cảnh cũng ngơ ngác.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Chu Du đột nhiên mở mắt, cười điên cuồng, thậm chí cười đến chảy nước mắt.
Lão Cẩu run giọng hỏi: “Công tử, tại sao người lại cười? Chuyện đó chẳng lẽ không cực kỳ kinh khủng sao?”
Chu Du cười đến đập tay vào đùi: “Lão Cẩu à, ngươi đúng là quá buồn cười rồi.”
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh một bà cụ chống gậy bước ra, rồi lão Cẩu mặt trắng bệch vì sợ. Những chuyện như thế này, chỉ có người trải qua mới cảm thấy kinh dị đến mức nào.
Lý Uyển Cơ và Tiểu Cảnh cuối cùng cũng hiểu ra, không kìm được mà đỏ mặt, quay đầu nhịn cười.
Lão Cẩu mặt mày tái mét, rõ ràng chuyện đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng hắn.
Chu Du cười đến đau cả bụng: “Rồi sau đó thì sao?”
Lão Cẩu nghiến răng ken két: “Ta đã cố gắng vùng vẫy, thật sự đã vùng vẫy.”
Chu Du nghiêng đầu: “Vậy ngươi không chạy thoát à?”
Lão Cẩu cúi đầu: “Ta mất năm lượng bạc, nhưng trước khi đi, bà ấy còn cho ta ăn bữa sáng và tặng ta một phong bao có một đồng bạc.”
Chu Du cười nghiêng ngả, gật đầu lia lịa: “Tốt đấy, tốt đấy.”
Ban đầu hắn chỉ muốn nghe một câu chuyện kinh dị để dễ ngủ, nhưng cuối cùng lại bị chọc cười đến tỉnh cả ngủ.
Lão Cẩu gấp gáp nói: “Công tử, thật sự rất kinh khủng mà.”
Chu Du gật đầu: “Ta hiểu rồi, hoàn toàn hiểu.”
Đúng lúc đó, một nam nhân tầm vóc trung bình bước nhanh vào quán trọ, quét mắt nhìn một vòng, rồi dừng lại ở lão Cẩu: “Lão Cẩu, đại ca của chúng ta mời ngươi.”
Lão Cẩu lập tức biến sắc, vô thức nhìn sang Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh cũng ngay lập tức trở nên trầm mặc, sắc mặt tối sầm lại.