Thư tiến cử thôi mà. Chu Du không hề bận tâm.
Sau khi Lý Uyển Cơ xác nhận, Chu Du chuẩn bị giấy bút, lão Cẩu, Tiểu Cảnh và Lý Uyển Cơ đều tự giác tránh đi, không dám nhìn nội dung bức thư.
“Thân gửi Hi Hi, mong rằng nàng bình an khi đọc thư này.”
“Từ khi chia xa năm ấy, ta đã một mình trấn thủ vùng biên cương, nhớ nàng vô cùng. Ta vẫn nhớ rõ đôi bàn tay mềm mại như ngọc của nàng, dường như vẫn còn trong lòng bàn tay ta. Xuân đến rồi, loài vật cũng bắt đầu động tình. Nàng còn nhớ chăng, xuân năm ấy, ta và nàng gặp nhau tại núi Đào Hoa? Hương thơm của hoa đào ấy, tựa như mùi hương của nàng, khiến ta say đắm đến tận bây giờ.”
“Người ta thường nói, tĩnh tọa thì suy xét lỗi lầm của mình, và ta nghĩ ta thật sự đã bỏ lỡ nàng.”
“Nhưng ta hy vọng nàng luôn nhớ rằng, khi nàng còn trẻ, nàng là bảo bối nhỏ của ta. Giờ nàng già rồi, nàng vẫn là bảo bối già của ta.”
“Thân ái Hi Hi, ta biết nàng không mấy thiện cảm với ta, nhưng tấm lòng của ta với nàng, giống như cơn khát của chú chó hoang trong rừng vào mùa xuân, không thể kìm nén được những ham muốn nguyên sơ nhất.”
“Lải nhải thế đủ rồi, ta nghĩ chắc nàng sẽ hiểu lòng ta. Ngoài ra, ta đã gặp một cô bé có dương khí rất thịnh, có thể thể chất của cô bé rất đặc biệt, có lẽ rất hợp với Nghiễm Hàn Quyết của Nguyệt Hoàng Tông. Không cần cảm ơn ta, đây là việc ta nên làm.”
“Mãi yêu nàng, Ngưu Đại Lực.”
Chu Du cầm thanh kiếm Tru Tà, dùng chuôi kiếm chấm mực, in lên trên thư một chữ “Tru” có hoa văn đặc biệt.
“Xong rồi.”
Hắn thổi khô mực, rồi cẩn thận bỏ thư vào phong bì.
“Đưa cho ngươi đây.”
Chu Du trao phong bì cho Lý Uyển Cơ.
Lý Uyển Cơ cảm kích vô cùng, cung kính hai tay nhận lấy: “Cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.”
Lão Cẩu cố kìm nén sự phấn khích, thậm chí lão còn muốn xin cho Tiểu Cảnh một bức thư tiến cử.
Thật quá tùy tiện!
Phải đứng ở vị thế cao đến mức nào mới không coi Nguyệt Hoàng Tông là gì?
Hoặc là, có khi nào lão nên giả làm nữ để quyến rũ hắn?
Chu Du nhìn Lý Uyển Cơ, “Cũng không cần quá vui mừng. Bức thư này chỉ có thể giúp ngươi có tám phần cơ hội vào Nguyệt Hoàng Tông. Còn lại, tất cả đều phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi. Dù sao, tên của ta cũng không có giá trị nhiều lắm.”
Vì vậy, hắn đã dùng tên Ngưu Đại Lực.
Lão Cẩu giơ ngón cái lên, nhìn xem, thật khiêm tốn!
Lý Uyển Cơ quỳ một gối xuống, cúi lạy: “Muôn vàn cảm tạ công tử, những việc khác ta nhất định sẽ tự mình nỗ lực.”
Chu Du khẽ gật đầu: “Nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đi. Hiện tại tình trạng của ngươi không được tốt lắm đâu.”
Lý Uyển Cơ đứng dậy, cẩn thận đặt bức thư vào ngực áo.
Chu Du quay sang lão Cẩu, “Còn chuyện gì nữa không?”
Lão Cẩu vội nói: “Công tử định khi nào rời khỏi thành? Lão sẽ làm hướng dẫn viên cho ngài.”
“Hiện tại chưa có kế hoạch gì.”
Chu Du đáp: “Ta đã ra ngoài khá lâu rồi, vốn định quay về sau một tháng, nhưng bây giờ đã bị trì hoãn.”
“À?”
Lão Cẩu khá ngạc nhiên, thầm nghĩ, thế này chẳng phải tốt quá sao?
Ngươi không ra ngoài, ta làm sao kiếm lời đây?
Tiểu Cảnh do dự: “Ngài sắp rời khỏi Diệp thành rồi sao?”
Chu Du gật đầu: “Nhiều nhất là mười ngày nữa. Khi đồ đến, ta sẽ rời khỏi cùng với Tiểu Thần.”
Lão Cẩu không hiểu: “Đồ?”
Chu Du mỉm cười: “Ta đã đổi một số thứ cho mình từ Trừ Yêu Ti, và cũng đổi cho Tiểu Thần một bộ công pháp.”
Lão Cẩu cười: “Việc này còn phải đợi à? Bên cạnh Nhậm Sâm cũng có sẵn vài bộ công pháp và tài nguyên mà.”
Chu Du không giấu giếm: “Công pháp cấp thần.”
Nụ cười trên mặt lão Cẩu hoàn toàn đông cứng, run giọng nói: “Công tử, ngài có thích nam nhân không? Thân hình lão phu vẫn còn tốt lắm. Đừng chê ta già, già thì có kinh nghiệm, kỹ năng tốt.”
Chu Du nhíu mày nhìn lão Cẩu: “Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”
Tiểu Cảnh nắm lấy cánh tay lão Cẩu, giận dữ lườm hắn một cái.
Thật quá mất mặt!
Nhưng công pháp cấp thần, cần bao nhiêu công trạng đây?
Hắn nói đổi là đổi được sao?
Lão Cẩu sắp khóc đến nơi. Một tay giàu có đứng ngay trước mặt, mà lại không thể lừa được... không thể lấy chút lợi lộc, thật sự là quá đau khổ.
Nếu không phải vì sợ chết, lão đã muốn trộm luôn chiếc nhẫn trữ vật của đối phương rồi.
Chu Du cười nói: “Ta nói với các ngươi, giết nhiều yêu thú thì điểm công trạng sẽ tự nhiên tăng lên thôi. Tên Nhậm Sâm đó cũng khá lắm, cũng được coi là có lễ độ.”
Lão Cẩu thất vọng, ngồi bệt ở cửa.
Còn cần ngươi phải nói à?
Ai mà chẳng biết giết nhiều yêu thú thì có nhiều điểm công trạng?
Nhưng kể cả là tu sĩ Huyền Cảnh, đôi khi vẫn có thể bị yêu thú ngũ phẩm đuổi chạy khắp nơi. Nếu xui xẻo gặp phải yêu thú lục phẩm thì coi như đi đời nhà ma.
Thật sự nghĩ ai cũng có hộ đạo giả âm thầm bảo vệ hay sao?
Chu Du không thèm để ý đến lão Cẩu nữa, bởi vì Lư Nhân Gia đã quay về.
Phía sau Lư Nhân Gia còn có mấy người khác, tất cả đều mang theo hộp thức ăn.
Dù là ở tiền tuyến, chỉ cần có tiền thì vẫn không thiếu thức ăn ngon.
“Coi chừng có ngày ngươi ăn đến chết đó, đồ phế vật!”
Lư Nhân Gia nhìn Chu Du đang ăn ngấu nghiến, trong lòng đầy bất mãn. Càng nghĩ càng thấy khó chịu. Cả đời này hắn chưa từng gặp ai như vậy, ngoài ăn ra thì chỉ biết ăn.
“Ngồi đi, cùng ăn nào.”
Chu Du vui vẻ mời.
Lão Cẩu lẳng lặng lấy ra một viên đan dược Tích Cốc Đan và nuốt vào: “Không ăn đâu, tạp chất nhiều quá, không sánh được với ngươi.”
Lý Uyển Cơ có chút e dè, không còn như trước. Tiểu Cảnh chỉ đứng yên bên cạnh, lắc đầu ý bảo mình không cần ăn.
Lư Nhân Gia cũng không ăn, bởi vì hắn đang khó chịu. Hắn chỉ quan tâm đến tình trạng của Chu Thần, còn về Chu Du, hắn chẳng có chút thiện cảm nào.
“Để ta nói cho ngươi nghe.”
Chu Du vừa ăn vừa nhìn Lư Nhân Gia: “Sau này ngươi cứ đi theo ta, chắc chắn sẽ có chỗ cho ngươi thể hiện tài năng. Yêu thú ngoài kia đều rất ngon.”
Lư Nhân Gia có chút không kiên nhẫn, đáp: “Ngươi không sợ ta đầu độc ngươi sao?”
“Không sợ.”
Chu Du lắc đầu: “Ta bách độc bất xâm.”
Lư Nhân Gia trợn mắt, cảm thấy Chu Du đang bày trò.
Chu Du đối với Lư Nhân Gia rất khoan dung. Trong mắt hắn, một đầu bếp giỏi thường có chút kiêu ngạo. Nếu nhẫn nhịn một chút, sẽ có đồ ăn ngon. Vậy thì tại sao phải đắc tội với hắn chứ?
Chẳng hợp lý chút nào.
Chu Du hỏi: “À đúng rồi, ta nhớ ngươi nấu ăn rất giỏi, có phải là do Quang Bì Môn dạy không?”
Lư Nhân Gia nghiến răng: “Là Diệu Quang Môn!”
Chu Du tiếp tục ăn, “Xin lỗi, trí nhớ của ta không tốt.”
Lư Nhân Gia hít một hơi thật sâu, đáp: “Là nghề gia truyền, nhà ta mở quán lẩu và quán nướng. Hồi nhỏ ta học lỏm được, sau này mới vào Diệu Quang Môn.”
Chu Du thở dài: “Thật ghen tị với ngươi, từ nhỏ đã có nhiều đồ ăn ngon như vậy.”
Lư Nhân Gia không buồn nhìn hắn: “Ăn hàng ngày rồi cũng chán.”
Mắt Chu Du sáng lên: “Ta cũng không phải ăn chùa ngươi. Thế này nhé, một tháng ta trả ngươi một viên thượng phẩm linh thạch, thế nào?”
Hắn tính toán rằng mức giá đó cũng không cao.
Lư Nhân Gia nhìn Chu Du khinh bỉ: “Ngươi có thể ngừng bày trò được không? Ngươi có biết một viên thượng phẩm linh thạch có ý nghĩa gì không?”
Chu Du ngồi thẳng lưng, nhìn Lư Nhân Gia với vẻ khó hiểu: “Nghĩa là một viên thượng phẩm linh thạch thôi chứ gì?”
Chứ nó còn có thể nghĩa là gì khác?