Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 89: - truy tung

Chương Trước Chương Tiếp

“Thật có thể đổi người sao?”

Chu Du ngạc nhiên, đây đúng là lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này.

Nhậm Sâm cười nói: “Đương nhiên rồi, ngươi biết Đế thành Vân Nghê giáo phường chứ?”

Chu Du thành thật lắc đầu: “Không biết.”

Nhậm Sâm không để ý: “Vân Nghê giáo phường chuyên đào tạo những người xuất sắc nhất, cả nam lẫn nữ. Chỉ cần có tiền hoặc điểm công lao là có thể mua được. Dùng để sưởi ấm giường hay làm việc vặt đều tùy ngươi.”

Chu Du ngạc nhiên: “Còn có cả đàn ông sao?”

Nhậm Sâm cười: “Đương nhiên, đàn ông có nhu cầu, thì phụ nữ cũng có nhu cầu.”

Chu Du cảm thán: “Đúng là điều chưa từng thấy.”

Nhậm Sâm cười: “Chuyện này còn đơn giản hơn yêu đương thông thường nhiều, dù sao cũng chỉ là mấy chuyện đó thôi. Cơ thể run lên một cái, đầu óc sẽ tỉnh táo ra.”

Chu Du thở dài: “Ta có một giấc mơ vĩ đại, đó là yêu một tình yêu cuồng nhiệt.”

Nhiếp Sâm cười: “Lâu ngày sinh tình, loại chuyện này nhiều lắm.”

Chu Du gật đầu, cảm thấy câu nói này rất hợp lý.

Nhậm Sâm hạ giọng: “Nếu ngươi sợ không đúng ý, chuyện này cũng đơn giản thôi. Ta viết một lá thư, bảo người đưa đến cho ngươi một người, ngươi thử hàng trước. Nếu không hài lòng, có thể trả lại trong vòng bảy ngày mà không cần lý do. Nói thật, chủ yếu là vì ngươi có cống hiến lớn lần này, nếu không ta đã không mở cửa sau cho ngươi rồi. Nhưng phải nói trước, nếu ngươi chơi đến chết thì không trả hàng được đâu. Gần đây có một nữ tán tu chơi chết một người đàn ông rồi đòi trả hàng, chuyện đó là không thể.”

Chu Du kinh ngạc: “Đó chẳng phải là cố ý trả hàng xấu sao?”

Nhậm Sâm nhún vai: “Không còn cách nào khác, thường có những phụ nữ sau khi mua đàn ông về, chơi chán trong ba, năm ngày rồi trả lại. Trả quá nhiều lần sẽ bị đưa vào danh sách đen, nghiêm trọng hơn thì thuê sát thủ xử lý luôn.” (nhớ nhé các đồng râm, làm đàn ông ra ngoài phải biết giữ mình, không khéo là bị vắt kiệt rồi trả hàng đấy)

Chu Du cảm thán: “Đúng là thế giới của nhân tộc thật phong phú.”

Nhiếp Sâm cười: “Muốn đổi vài người chơi không? Ngươi còn bảy vạn điểm công lao.”

Chu Du suy nghĩ một lúc, cảm thấy quá phiền phức. Hắn không có ý định mang theo phụ nữ bên cạnh. “Có gì khác hay ho để đề xuất không?”

Nhậm Sâm nói: “Hơn chín mươi phần trăm tu sĩ đều muốn đổi đan dược, vũ khí, công pháp. Còn giáo phường Vân Nghê chỉ là những vật phẩm phụ.”

Chu Du cười nói: “Linh thảo hoang dã thì sao?”

Nhậm Sâm lắc đầu: “Không có khả năng. Thời nay tu sĩ quá nhiều, linh thảo hoang dã không còn môi trường để phát triển. Dù có thì trước hết phải để các cấp cao trong trừ yêu sư, nha môn trừ tà, và hoàng thất sử dụng. Hay ngươi đổi lấy một thanh linh khí?”

Hắn liếc nhìn thanh trừ tà kiếm bên cạnh Chu Du.

Nhìn rất tầm thường.

Chu Du chơi đùa một chút với lệnh trừ yêu, sau đó ném nó lên bàn trước mặt Nhậm Sâm: “Cứ để đấy đã, khi cần ta sẽ quay lại.”

Nhậm Sâm gật đầu: “Được thôi, vì ngươi đã đổi rất nhiều thứ, nên ta sẽ tặng thêm một ít.”

Hàng chữ số thứ năm của lệnh trừ yêu đại diện cho ‘vạn’ sáng lên bảy số, hàng thứ tư đại diện cho ‘ngàn’ sáng tám số.

Tức là hắn được tặng thêm tám ngàn điểm công lao.

Chu Du rất hài lòng: “Ngươi rất lễ độ, ta rất thích.”

Nhậm Sâm không bận tâm xem câu nói đó có ý gì, chỉ cười nói: “Huynh đệ, ta nhìn ngươi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu thế này, chắc hẳn ngươi có che giấu thực lực rồi.”

Chu Du cười nói: “Chuyện riêng tư thì...”

Nhậm Sâm lập tức tỉnh ngộ: “Hiểu rồi, hiểu rồi, sau này ta sẽ không hỏi nữa.”

Trong đám tán tu quả thực có một số cá thể đặc biệt tồn tại, thậm chí có thể khiến hoàng thất và các đại tông môn phải e ngại. Hỏi nhiều chỉ rước phiền phức vào thân. Nặng thì mất luôn cái mạng già này.

Chu Du thu lại trừ yêu lệnh, “Ta muốn hỏi về một người, ngươi có quen với Lý Uyển Cơ không?”

Nghe vậy, Nhậm Sâm lại cẩn thận quan sát Chu Du thêm một lúc, sau đó mới phản ứng lại, cuối cùng nhớ ra người này đã đến từ khi nào.

“Đương nhiên rồi.”

Nhậm Sâm không kìm được đứng dậy, trong lòng ước tính sơ bộ về thời gian.

Chỉ khoảng hơn một tháng, người này rốt cuộc đã làm thế nào?

Thật đáng sợ!

Chẳng lẽ là quý được sinh ra khi ông già nào đó tuổi đã cao, có người giúp đỡ?

Nếu đúng là như vậy, thì người đứng sau hắn cũng không phải tầm thường.

Chu Du nói: “Nàng ta hẳn đã trở về rồi chứ? Ta muốn tìm nàng.”

Nhậm Sâm vội đáp: “Năm ngày trước còn gặp, hẳn là vẫn đang ở trong thành.”

Chu Du gật đầu: “Được rồi, mấy thứ đó bao lâu nữa sẽ được giao đến?”

Nhậm Sâm nói: “Mười ngày, dù sao núi cao sông dài...”

Chưa nói xong, Chu Du đã bước ra khỏi sân.

Nhậm Sâm lập tức lúng túng, gọi với theo: “Huynh đệ, xin dừng bước.”

Chu Du quay người lại, khó hiểu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Nhậm Sâm chắp tay cười: “Không biết huynh đệ có muốn gia nhập Trừ Yêu Ty không?”

Chu Du càng thêm khó hiểu: “Chẳng lẽ ta hiện tại không phải sao?”

Nhậm Sâm vội nói: “Chỉ là muốn xác nhận lại thôi. Ta sẽ gửi thông tin cơ bản của ngươi về tổng bộ. Với thành tích hiện giờ của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ được phong làm Huyền Bào Trừ Yêu Sư. Chỉ khi đó ngươi mới chính thức là nhân viên chính thức, còn hiện tại ngươi chỉ là nhân viên tạm thời.”

Chu Du “Ồ” một tiếng, không có phản ứng gì. Hắn thực sự chẳng hiểu điều đó có nghĩa gì.

Nhậm Sâm vội nói: “Trở thành Huyền Bào Trừ Yêu Sư, mỗi tháng ngươi sẽ có tài nguyên cố định để tu luyện, nếu có thứ tốt, ngươi cũng có quyền ưu tiên chọn lựa.”

Chu Du gật đầu: “Được.”

Nhậm Sâm còn định nói thêm, nhưng Chu Du đã bước qua cửa, đi thẳng. Đi rất dứt khoát, không thèm quay đầu lại.

“Nhân tài mà, luôn có chút kỳ quặc.”

Nhậm Sâm tự tìm lý do biện minh cho hành vi của Chu Du, chợt nhớ ra rằng hắn chưa hỏi tên đối phương. Quay lại bước trên những con phố của Diệp Thành, vẫn như mọi khi, yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh đó lại có chút mùi mục nát.

Chu Du sờ bụng, cảm thấy hơi đói. Thực ra con sư tử hổ rất to, chỉ tiếc là hắn không biết nấu nướng. Nếu không, thế nào hắn cũng chặt hai cái chân mang về.

Thôi thì mau chóng tìm cô cháu gái đã, bản thân làm trưởng bối cũng thật là không chu toàn.

“Huynh đệ.”

Chu Du nhìn về phía một lão ông bên đường: “Ngươi có biết Lý Uyển Cơ không? Cô nàng to cao lực lưỡng ấy.”

Dù sao thì Lý Uyển Cơ thường xuyên ở tiền tuyến, thân hình lại rất dễ nhận diện. Chỉ cần đã từng gặp qua, chắc chắn sẽ nhớ.

Ông lão lập tức nổi giận: “Tiểu tử, ngươi thật không tôn trọng người lớn, lão phu năm nay tám mươi tám tuổi, ngươi gọi ta là huynh đệ?”

Chu Du ngạc nhiên: “Tiểu đệ, ta xin lỗi vì lời nói không phải vừa rồi, thật sự xin lỗi.”

Lão ta càng thêm giận dữ: “Tên cuồng đồ kia, dám sỉ nhục lão phu như vậy!”

Chu Du nhướn mày, không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Hắn năm nay đã một trăm lẻ tám tuổi, gọi ông ta là tiểu đệ thì có sao?

Một người đàn ông trung niên đứng bên cười nói: “Ngài chấp với một thanh niên làm gì? Cậu ta gọi vậy nghĩa là ngài trông vẫn còn trẻ.”

Lão ông hừ lạnh một tiếng, tỏ ra rất khó chịu.

Người đàn ông trung niên quay sang Chu Du: “Ngươi đang hỏi về Lý Uyển Cơ, người đã gây sự với Phong Vân bang phải không?”

Chu Du không hiểu: “Gây sự với Phong Vân bang? Nghĩa là sao?”

Hắn mơ hồ nhớ mang máng trước đó đã từng gặp người của Phong Vân bang, có ai đó tên là Mã Thượng Sĩ?

Nhưng người đó đã chết rồi mà.

Người đàn ông trung niên cười: “Ngươi có lẽ chưa biết? Có một cô gái đi cùng Lý Uyển Cơ, cầm một thanh linh kiếm hạ phẩm mà khoe khoang trên phố. Mấy ngày nay không thấy đâu nữa, chắc là đã bị Phong Vân bang bắt rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)