Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 85: - một kiếm trảm núi

Chương Trước Chương Tiếp

“Chuyện này hoàn toàn không phải thứ mà ta có thể đối đầu!”

Trong lòng Gấu Winnie tràn ngập nỗi sợ hãi. Sư Hổ Thú đứng trên hai chân sau, cúi đầu nhìn nó bằng ánh mắt băng lạnh, vô tình.

Sư Hổ Thú nhe răng, há miệng rộng như bể máu.

Gấu Winnie run rẩy ngẩng đầu lên, “Nếu ta nói ta bị nhân tộc ép buộc, ngươi có tin không?”

Sư Hổ Thú chẳng thèm quan tâm, hàm răng sắc bén lao thẳng về phía đầu Gấu Winnie.

Đúng lúc đó, Sơn Kê Vương vọt tới, đôi cánh như lưỡi dao sắc bén quét vào mắt Sư Hổ Thú. Sư Hổ Thú nhắm mắt lùi lại để tự vệ. Gấu Winnie thở phào, vừa lăn vừa bò kéo giãn khoảng cách. “Không ổn rồi, chênh lệch quá lớn, ta hoàn toàn không thể đánh lại được!”

Sơn Kê Vương lơ lửng giữa không trung, đối với một con Sư Hổ Thú đang đơn độc...

Địa Cẩu ở Nhất Đao Hạp mới thực sự là mối đe dọa lớn nhất!

Đến lúc đám Địa Khuyển trả thù, chẳng phải trang trại nuôi gà của mình sẽ tiêu đời sao?

“Chết tiệt, đánh liều thôi!”

Sơn Kê Vương chửi thề, thân thể run lên, lông vũ bay khắp không trung, rồi hóa thành những tia sáng lạnh lẽo, tựa như tên rời dây, lao thẳng về phía mắt Sư Hổ Thú. Ánh mắt Sư Hổ Thú thoáng đờ đẫn, có vẻ như bị ảnh hưởng bởi chất độc.

Ngay lập tức, Sư Hổ Thú xoay người, quay lưng về phía đòn tấn công của Sơn Kê Vương.

Những chiếc lông vũ không hề gây tổn thương gì cho lớp da dày của Sư Hổ Thú.

Gấu Winnie hét lớn, “Bạo hoa cúc của nó!”

Đó là một điểm yếu, và chắc chắn là rất yếu.

Sơn Kê Vương kêu lên một tiếng, yêu lực sôi sục, lông vũ bay vọt ra một lần nữa.

Nhưng rồi...

Sư Hổ Thú kẹp chặt đuôi lại.

Sơn Kê Vương tức giận mắng, “Ai bảo ngươi lắm mồm?”

Gấu Winnie biết mình sai, bèn ôm lấy một tảng đá lớn, nhảy vọt lên, định dùng đá đập chết con quái thú này!

Sư Hổ Thú cảm nhận được mối đe dọa, thân thể xoay nhanh, lao thẳng về phía trước, tạo ra một cơn gió bão kinh hoàng, nghiền nát tảng đá mà Gấu Winnie đang ôm. Ngay sau đó, móng vuốt của nó tàn nhẫn vung vào ngực Gấu Winnie, khiến nó bay văng ra xa, máu phun tung tóe.

“Ta sắp chết rồi...”

Gấu Winnie rơi xuống đất nặng nề, trước khi bất tỉnh, suy nghĩ duy nhất trong đầu nó là: Đáng lẽ mình không nên nhờ Thương Lang Vương đến diện kiến Chó Vương. Nếu không diện kiến, mình vẫn sẽ là một con gấu Winnie vui vẻ đi săn. Bây giờ thì sao, chỉ vì một câu nói của Chó Vương, mình lại phải lao vào trận chiến này.

Sơn Kê Vương gầm lên, đôi cánh vung vẩy, tạo ra một chiếc lông vũ khổng lồ.

Đó là chiếc lông được tạo thành từ vô số lông vũ!

Ánh mắt Sư Hổ Thú trở nên sắc bén, khi chiếc lông vũ khổng lồ lao xuống, trước mặt nó xuất hiện một tấm chắn yêu lực.

Ầm!

Chiếc lông vũ nổ tung, rải rác khắp không trung. Nhìn lại Sơn Kê Vương, toàn thân nó trụi lủi, chỉ còn lại một ít lông tơ.

Sơn Kê Vương trợn trừng mắt, cơ thể không còn kiểm soát được, rơi xuống phía dưới. Sư Hổ Thú há rộng miệng, định tóm lấy món ngon này. Nhưng, khi sắp chạm đến, nó lại không thể bắt được.

Thậm chí, cơ thể nó còn đang bị kéo ngược lại.

Nhìn về phía sau, Chó Phú Quý đang cắn chặt đuôi của nó, dùng hết sức lực kéo lại. Sư Hổ Thú tức giận tột độ, quay người lao thẳng vào Chó Phú Quý.

Chó Phú Quý nhanh nhẹn né tránh.

Sư Hổ Thú không trúng đòn, lửa giận càng bùng cháy mạnh hơn.

Chó Phú Quý gầm gừ, liên tục tấn công thử nghiệm, đồng thời chơi chiến thuật đánh và né.

Chỉ tiếc là, khoảng cách giữa thất phẩm và bát phẩm thực sự quá lớn. Dù răng của Chó Phú Quý có sắc bén, cũng không thể xuyên qua được lớp da của Sư Hổ Thú.

Thế nhưng, một cái tát tùy tiện của Sư Hổ Thú cũng đủ để đánh cho Chó Phú Quý không kịp trở mình.

Bùm!

Sư Hổ Thú đập mạnh móng trước xuống đất, khiến mặt đất cứng rắn nổ tung. Từ miệng nó phóng ra một cơn lốc xoáy ngưng tụ từ yêu lực, nhanh chóng chuyển thành vô số lưỡi gió bao phủ lấy Chó Phú Quý.

Chó Phú Quý né tránh nhanh nhẹn, mượn sức từ vách đá, bật nhảy vượt qua lưỡi gió, rồi rơi thẳng xuống lưng Sư Hổ Thú.

Sư Hổ Thú phản ứng cực nhanh, lập tức lăn một vòng. Khi nó xoay người lại, đã đè được Chó Phú Quý dưới thân, há to miệng rống lên, định táp lấy Chó Phú Quý.

Chó Phú Quý may mắn tránh được cú tấn công hiểm hóc, cơ thể vẫn cố gắng giãy giụa. Nhưng sức mạnh của Sư Hổ Thú quả thật quá khủng khiếp, chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ đè lên người.

Mắt Chó Phú Quý đỏ ngầu, trong đầu lóe lên ý nghĩ liều mạng. Nhân lúc tránh được một cú rống của Sư Hổ Thú, nó cắn mạnh vào môi con quái thú, đem khóe miệng xé toạt nó ra

Sư Hổ Thú đau đớn, phần thân trên giật ngược lên, sau đó hai chân trước đạp mạnh xuống ngực Chó Phú Quý. Cơ thể Chó Phú Quý rung lên dữ dội, máu phun ra từ mũi miệng, xương ngực gãy gần một nửa.

Sư Hổ Thú hung hãn nhìn Chó Phú Quý, lại tiếp tục cú táp chí mạng.

Chó Phú Quý biết rằng sau hôm nay có lẽ mình chỉ là một con chó chết. Thế nên, nó cũng quyết tâm đánh liều, dùng đầu húc mạnh vào hàm dưới của Sư Hổ Thú, khiến miệng nó ngậm lại, rồi nhân cơ hội cắn vào khí quản của Sư Hổ Thú.

Sư Hổ Thú nổi cơn thịnh nộ, dùng móng vuốt ép Chó Phú Quý xuống đất, rồi nghiêng đầu, cắn xé một mảng thịt trên cơ thể Chó Phú Quý.

Chó Phú Quý không thể cắn thủng da thịt nó, nhưng Sư Hổ Thú lại dễ dàng cắn rách thân thể của Chó Phú Quý.

Đột nhiên, hành động của Sư Hổ Thú dừng lại.

Một cảm giác lạnh lẽo rợn người trào dâng, nó không khỏi ngẩng đầu nhìn xuống chân núi. Một bóng người lao nhanh như tên bắn, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt nhìn thẳng vào Sư Hổ Thú trên lưng chừng núi.

“Phú Quý.”

Chu Du khẽ gọi.

Chó Phú Quý nghiến răng rống lên, gắng gượng thoát khỏi móng vuốt của Sư Hổ Thú, để lại dưới đất một vũng máu. Trước mặt Sư Hổ Thú, không khí rung động, yêu lực bùng lên, tạo thành một tấm chắn màu xanh lam. Nó cảm thấy có điều chẳng lành, và xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Như thể, kẻ trước mặt không phải con người. Mà là một thanh kiếm. Một thanh kiếm biết tự đi lại, một thanh kiếm đang nhanh chóng tiến gần đến nó.

Đây là con người sao?

Ý thức của nó bắt đầu trở nên mơ hồ. Trong thoáng chốc, nó như thấy thanh kiếm đó đã rút ra khỏi vỏ nửa tấc. Nửa tấc lưỡi kiếm lộ ra, ánh lên tia sáng đỏ như máu, vô số oan hồn gào thét, dường như đang xâm nhập vào linh hồn nó.

Đó còn là kiếm sao?

Kiếm gì mà có uy lực như vậy?

Thật quá kỳ quái, đến mức ngay khi nhìn thấy thanh kiếm đó, trong đầu nó nảy ra một suy nghĩ không căn cứ:

“Nhìn thấy thanh kiếm này, là phải chết.”

Ánh mắt Sư Hổ Thú lộ vẻ hoảng sợ, tấm chắn yêu lực màu xanh lam vẫn không ngừng gia cố.

Nó cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đó là gì — đó là cảm giác của tử vong.

“Ngưng tụ lực lượng, tuyệt kỹ rút kiếm cực kỳ nghiêm túc!”

Chu Du khẽ nói, trong khoảnh khắc, đất trời dường như tối đi vài phần.

Sư Hổ Thú lắc nhẹ đầu, rồi một nửa đầu của nó rơi xuống đất. Điều duy nhất nó cảm nhận được là một làn hơi lạnh lướt qua cơ thể mình.

Tấm chắn yêu lực màu xanh lam tan biến theo gió.

Rắc!

Núi rung chuyển, xuất hiện một khe nứt, và khi nó mở rộng đến hai mét thì dừng lại.

Bịch.

Sư Hổ Thú ngã xuống đất, thân thể chia làm đôi.

Chu Du cuối cùng đã đến nơi, buông lỏng tay phải ra. Rồi hắn chân thành thốt lên một lời khen ngợi: “Yêu thú bát phẩm, quả thật rất mạnh.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)