Chu Du ngồi dậy, ném cái “vỏ trứng” sang một bên.
Con gấu đen cúi người: “Bái kiến ngài Chó Vương.”
Chu Du nheo mắt: “Ngươi đến đưa tay gấu cho ta ăn sao?”
Gấu đen run rẩy, không khỏi nổi da gà. Quả nhiên, Chó Vương vẫn luôn nhắm đến móng vuốt của nó!
Thương Lang Vương nhanh chóng tiến lên: “Chó Vương đại nhân, lần này ta đến làm phiền ngài chỉ để xin ngài bảo đám kia đừng động đến Hùng tộc gần đây nữa.”
Hùng tộc rất mạnh mẽ.
Ngay cả khi là yêu thú tam phẩm, tộc Địa Cẩu cũng cần ít nhất ba con hợp sức mới có thể săn được một con gấu. Nhưng nhược điểm của hùng tộc là số lượng quá ít.
Chu Du thoáng ngạc nhiên, không khỏi liếc nhìn Thương Lang Vương. Tên này từ lúc nào lại trở nên thân thiết quá mức vậy?
Chu Du chưa kịp hỏi rõ tình hình thì nó đã bắt đầu chỉ đạo hắn rồi?
Thấy Chu Du không nói gì, Thương Lang Vương tiến lại gần, giơ chân trái trước lên và đặt lên vai Chu Du: “Chó Vương đại nhân, với mối giao tình của chúng ta, chuyện này chắc không khó chứ?”
Gấu đen trong lòng âm thầm than thở, quả nhiên!
Quan hệ giữa Thương Lang Vương và Chó Vương thật sự rất thân thiết.
Thương Lang Vương đắc ý nhìn gấu đen, dường như muốn nói rằng: “Thấy chưa, ta không lừa ngươi đâu.”
Chu Du cười, nhưng là một nụ cười đầy ý vị khi nhìn Thương Lang Vương.
Thương Lang Vương bắt gặp ánh mắt ấy, toàn thân chợt run lên, lập tức rụt lại cái chân của mình.
Bốp!
Chu Du vung tay tát bay Thương Lang Vương, nó đâm thẳng vào tường.
Thương Lang Vương hoảng hốt, nằm bẹp xuống đất, run rẩy không ngừng: “Chó Vương đại nhân tha mạng!”
Chu Du chậm rãi nói: “Lần sau mà còn như vậy, ta sẽ chém đầu ngươi.”
Con chó Phú Quý nở nụ cười khinh bỉ, tên Thương Lang Vương đã quá tự tin vào mối quan hệ của mình với Chó Vương. Được tha mạng lần này là may mắn lắm rồi.
Thương Lang Vương khi dẫn gấu đen đến đây, chó Phú Quý đã biết rõ là chuyện gì.
Vì vậy, nó rất sẵn lòng dẫn hai kẻ này đến gặp Chó Hoàng.
Hơn nữa, chó Phú Quý còn biết rõ rằng mấy ngày qua Thương Lang Vương liên tục tung tin đồn rằng hắn và Chó Hoàng là bạn sinh tử, mối quan hệ thâm sâu không thể đong đếm. Thậm chí còn dám mạnh miệng tuyên bố rằng chỉ cần hắn nói, Chó Vương nhất định phải nể mặt hắn vài phần.
Gấu đen cũng không dám thốt ra lời nào, nằm im trên đất.
Ánh mắt Chu Du chuyển sang gấu đen: “Giữa yêu tộc, khi khan hiếm thức ăn, chúng ta vốn coi nhau là nguồn thức ăn. Dù không thiếu thức ăn, cũng không khác gì.”
Gấu đen khẽ đáp: “Dạ.”
Chu Du thản nhiên nói: “Dù Hùng tộc các ngươi không phải ở đáy chuỗi thức ăn, nhưng tại sao lại đến đây tìm ta?”
Gấu đen run rẩy đáp: “Tu luyện không dễ, tiểu nhân không muốn rơi vào bẫy của Chó Vương đại nhân.”
Chu Du gật đầu: “Ngươi quả là thật thà. Thực tế, trước khi ngươi đến đây bái kiến ta, Hùng tộc của ngươi chưa có trong thực đơn của ta.”
Gấu đen ngước lên, mặt mày đờ đẫn.
Ý gì đây? Mình còn tự mình chạy đến nộp mạng sao?
Thương Lang Vương thầm kinh hãi, liệu Chó Vương có định ăn thịt Gấu Vương không?
Trong lòng nó thầm cầu nguyện, chỉ cần ăn gấu, thì chắc mình sẽ không bị ăn nữa.
Gấu đen vội vã nói: “Chó Vương đại nhân, tiểu nhân có manh mối quan trọng muốn dâng lên.”
Chu Du “ồ” một tiếng: “Phải không? Nói nghe thử.”
Gấu đen nhanh chóng đáp: “Cách đây năm trăm dặm về phía đông nam, có một mỏ linh thạch do nhân tộc để lại.”
“Mỏ linh thạch?”
Mắt Chu Du sáng lên, tộc Địa Cẩu trong thời gian qua cũng đã tìm kiếm khắp nơi nhưng chưa có kết quả gì.
Gấu đen gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, hiện tại mỏ này đã bị một con sư hổ thú bát phẩm chiếm giữ, biến nó thành lãnh địa của mình.”
Chu Du ngơ ngác, “Sư hổ thú? Là con gì thế? Cuối cùng là sư tử hay hổ?”
Chó Phú Quý bên cạnh giải thích, “Nghe nói có một ngày, một con sư tử và hổ tình cờ gặp nhau vào mùa xuân, không có cách nào phát tiết, nên xảy ra một số chuyện. Kết quả là sinh ra sư hổ thú. Nhưng số lượng sư hổ thú rất hiếm. Dù sao, đối với hổ tộc, sư tử chỉ là thức ăn mà thôi. Sư hổ thú có sự nhanh nhẹn của hổ và sức mạnh của hổ, rất hung dữ.”
Chu Du khó hiểu, “Không di truyền gì từ sư tử sao?”
Cẩu Phú Quý ngập ngừng, “Có vẻ như di truyền khuôn mặt của sư tử? Nhưng chuyện này còn phải bàn lại. Sư hổ thú là loài kỳ dị, thường có tính cách bạo lực, vô cùng khát máu tàn nhẫn. Sức mạnh của Gấu Vương không yếu, nhưng chỉ cần tiến vào lãnh thổ của sư hổ thú, thì chắc chắn không thể sống sót quay về”
Gấu đen lo lắng, “Chó Vương đại nhân, những gì ta nói đều là sự thật, ai nói dối người đó là con của nhân tộc!”
Thương Lang Vương khẽ nói, “Chó Vương đại nhân, sư hổ thú không sống theo bầy đàn, nơi nào có nó thì chỉ có mình nó thôi.”
Chu Du gật đầu đầy suy tư.
Yêu thú sống cô độc không có bạn bè. Cho dù có giết nó, cũng không gây ra phiền phức gì.
Nhưng loài yêu thú bát phẩm...Thật khó khăn.
Một khi thất bại trong đợt tấn công lén, hắn sẽ phải nói lời từ biệt với thế gian này.
Ánh mắt Chu Du dừng lại trên người Chó Phú Quý, nếu tên này có thể đột phá lên thất phẩm, hắn có thể tiến đến những vùng đất của loài địa cẩu lớn hơn. Như thế, có lẽ hắn sẽ còn tiếp tục tăng cường sức mạnh.
Dù sao, chuyện mỏ linh thạch này, làm sao mà không động lòng được? Chỉ riêng việc tu luyện của hắn đã tiêu hao hơn trăm viên linh thạch thượng phẩm rồi. Con đường tu luyện của hắn, vốn dĩ là một hành vi bại gia.
Tu luyện thành công hay không chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ tiêu sạch tài sản trước tiên.
Chu Du nở nụ cười, “Đã là yêu thú độc hành, vậy cũng không có gì đáng sợ. Đến lúc ta cần, hai vị có dám cùng ta đồng hành không?”
Gấu đen và Tương Lang Vương đồng thanh, “Gan mật phơi bày, không tiếc mạng sống!”
“Tốt lắm, ta rất hài lòng với biểu hiện của các ngươi.”
Chu Du mỉm cười hỏi, “Ngươi tên gì?”
Gấu đen vội đáp, “Bẩm Chó Vương đại nhân, tiểu hùng tên là Winnie. Khi còn nhỏ, mẹ ta bị nhân tộc săn giết, thực ra ta được một con chó nuôi lớn.” (Đậu, con gấu trong hoạt hình à)
Nó nghĩ thầm, nói thế này chắc sẽ kéo gần khoảng cách hơn chăng? Dù sao, người đối diện chính là Chó Vương đại nhân.
Chu Du gật đầu, “Winnie à? Ta nhớ rồi.”
Gấu đen Winnie vội nói, “Chỉ cần Chó Vương đại nhân sai bảo, ta tuyệt đối không hai lời.”
Chu Du cười nói, “Phú Quý à.”
Chó Phú Quý lập tức tiến lên, “Thuộc hạ có mặt.”
“Chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi hai vị này đi,” Chu Du cười mỉm, “Đừng để thất lễ.”
Chó Phú Quý liền dẫn bọn họ ra khỏi hang.
Gấu đen Winnie quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói, “Này, ngươi chẳng phải nói Chó Vương đại nhân là nhân tộc sao? Ta ngửi mãi mà chẳng thấy giống chút nào.”
Thương Lang Vương lộ vẻ nghi hoặc, không biết vì sao khí tức của Chó Vương đại nhân lại thay đổi như vậy. Mặc dù về tổng thể vẫn giống như trước, nhưng rõ ràng trong khí tức của hắn giờ đây có thêm sự lạnh lẽo và tàn độc.
Cảm giác đó mang theo sự hung ác, dữ dằn, hoàn toàn khác với vẻ hiền hòa trước kia.
Chó Phú Quý liếc nhìn chúng một cái, nhưng không phản bác gì. Nghĩ đến quả “trứng rồng” bị cắt ra kia, Chó Phú Quý cũng không khỏi băn khoăn.
Chẳng lẽ mình phân tích sai?
Bên trong đó không phải là huyết mạch rồng?
Nếu là huyết mạch rồng, Chó Hoàng đại nhân đáng ra phải thể hiện chút áp chế từ huyết mạch long tộc chứ.
Chẳng lẽ thật sự đã sai rồi?