Sơn Kê Vương quả thật rất đáng tin cậy. Ngày hôm đó, nó đã sai ba người bị nuôi nhốt trong lãnh thổ của mình mang đến năm ngàn quả trứng. Đây chỉ là lô đầu tiên.
Những quả trứng này chưa được thụ tinh, nên ăn cũng không có gì nguy hiểm, vì sẽ không sinh ra bất kỳ sinh mạng mới nào.
Chu Du không chọn cách giải cứu ba người này. Thứ nhất, hắn là Chó Vương. Thứ hai, ba người này trông không có vẻ gì là đang gặp khó khăn, ai nấy đều bụng phệ, có vẻ như thường xuyên ăn trứng gà. Tập tính của tộc gà vẫn là ăn ngũ cốc và côn trùng nhỏ, điều này khác hẳn với tộc sói và tộc gấu.
Ngày hôm đó, cuối cùng Chu Du cũng được ăn một bữa no.
Trứng gà luộc.
Không có vị gì đặc biệt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải ăn đan dược.
Chu Du tự mình ăn liền mười lăm quả, nhưng cuối cùng không thể tiếp tục vì bị nghẹn bởi lòng đỏ trứng.
Về phía Thương Lang Vương, nó đã đi do thám tình hình ở Vạn Xà Quật. Chuyện như thế này, không thể để Chó Vương vĩ đại đích thân ra tay, đó chẳng phải là trò cười sao?
Làm sói cũng phải biết thực hiện giá trị của bản thân chứ.
Vì tò mò, hôm sau Chu Du dẫn năm con địa cẩu tứ phẩm tiến về địa giới của Sơn Kê Vương. Còn về phần Chó Phú Quý, nó vẫn đang tiếp tục trong trạng thái tu luyện.
Chuyện liên quan đến thần trì, Chu Du rất quan tâm.
Do đó, Chó Phú Quý phải nỗ lực hết sức.
Khu vực của Sơn Kê Vương nằm trên một ngọn đồi nhỏ, tiếng gà cục tác không ngừng.
Khắp núi đồi tràn ngập những con gà đủ màu sắc chạy nhảy khắp nơi, có những con gà trống đỏ rực như lửa đang gáy vang, có những con gà ngọc trai chạy nhảy khắp nơi, rồi thì gà lông cánh bông, gà tam hoàng, gà ô cốt, gà chân ngắn... đủ loại. Ở những khu vực khác nhau, có cả người đi lại, rải ngũ cốc để nuôi gà, và cũng có những người khác đang thu gom trứng gà trong rừng.
Cảnh tượng thật sự rất thanh bình.
Nếu không biết đến sự tồn tại của Sơn Kê Vương, ai mà chẳng nghĩ đây chỉ là một trang trại nuôi gà lớn?
Chu Du nhìn thấy mà nước miếng trào ra, nếu Tiểu Thần có mặt ở đây, chắc chắn sẽ muốn ăn vài con để thoả cơn thèm. Nhìn lại năm con chó đi theo, chúng cũng đã chảy dãi ướt sũng cả đất. Thấy họ xuất hiện, những người kia vội cúi đầu đứng sang một bên.
Hỏi thử xem, khi thấy một người đi cùng với yêu thú giữa yêu tộc, ai mà chẳng nghĩ ngay đến điều gì đầu tiên?
Tất nhiên, họ nghĩ rằng đây chính là một yêu hoàng đã hóa hình!
Quá đáng sợ!
Nhỡ mà vô tình nhìn hắn thêm một cái, sau đó bị ăn thịt thì thật không đáng.
Sơn Kê Vương vỗ cánh, đáp xuống với tư thế rất thanh lịch, đôi cánh gà bắt chéo đặt trước ngực: “Chó Vương vĩ đại, hoan nghênh ngài đến thăm.”
Chu Du lau nước miếng trên khóe miệng, “Những con gà này thật sự rất đẹp.”
Sơn Kê Vương đứng thẳng dậy, cung kính giải thích: “Chúng ta làm gà, thường thì khá nhàn rỗi, vì vậy có nhiều thời gian để chải chuốt lông, do đó mà trông đẹp hơn nhiều.”
“Ồ!”
Sơn Kê Vương bất ngờ vươn cổ, gáy vang lên trời.
Trong chớp mắt, trên con đường núi, những con gà rừng rực rỡ sắc màu lao ra, con nào cũng đẹp lộng lẫy, xếp thành hai hàng đứng hai bên đường.
Cảnh tượng thật hùng vĩ.
Chu Du gật đầu, rất hài lòng với điều này. Đột nhiên, hắn cảm thấy làm chó sướng hơn làm người rất nhiều. Nhìn xem thân phận địa vị của mình, đi đến đâu cũng được kính trọng.
Chu Du khẽ hắng giọng, vỗ nhẹ vào đầu con chó bên cạnh, bảo nó kiềm chế, đừng để đến lúc không nhịn được mà lao vào, điều này có thể làm hỏng mối quan hệ, nghiêm trọng hơn là có thể dẫn đến xung đột giữa các tộc.
“Sơn Kê Vương à, ta ngày càng thấy ngươi hợp nhãn hơn rồi.”
Sơn Kê Vương mừng rỡ: “Được Chó Vương vĩ đại ưu ái, tiểu kê nhất định sẽ cố gắng hết sức để phát triển mạnh mẽ hơn.”
Đi qua con đường núi rực rỡ sắc màu, họ đến khu chuồng gà sạch sẽ gọn gàng.
Khác hẳn với địa bàn của địa cẩu, lãnh thổ của Sơn Kê Vương được người loài chăm sóc, nên rất sạch sẽ.
Chu Du bước vào một căn nhà gỗ, đơn sơ và thoáng đãng.
Trên bức tường phía sau phòng chính treo một bức tranh Phù Dung Cẩm Kê Đồ, bên trên có đề một bài thơ:
“ Thu Kình cự sương thịnh,
Nga quan gấm vũ kê,
Đã biết toàn ngũ đức,
An nhàn thắng phù ê.”
(Thu mạnh kháng sương lớn,
Mào cao lông gà gấm,
Đã biết tròn ngũ đức,
Nhàn tản hơn vịt trời.)
Chu Du cảm thán: “Gà có ngũ đức, đầu đội mũ là văn. Chân có cựa là võ. Đối mặt kẻ thù mà dám đánh là dũng. Thấy thức ăn gọi đồng loại là nhân. Canh gác không lơ là là tín.”
Sơn Kê Vương cúi người: “Chó Vương đại nhân quá khen rồi, tiểu kê kinh sợ.”
Chu Du cười lớn: “Không cần quá khách sáo, ta chỉ đến xem thôi.”
Sơn Kê Vương nói: “Chó Vương đại nhân, xin mời ngồi.”
Sau khi Chu Du ngồi xuống, hai con chó đứng ở hai bên cửa trong, hai con đứng ngoài cửa, còn một con nằm dưới chân Chu Du, luôn giữ thái độ cảnh giác.
Sơn Kê Vương là một tộc dị biệt, Chu Du đã để ý kỹ từ lúc đi dạo. Hầu hết gà chỉ đạt nhất nhị phẩm, tam tứ phẩm thì hiếm, còn ngũ phẩm thì không thấy con nào.
Chu Du đã dạo quanh nửa canh giờ, gần như đã nhìn hết mọi ngõ ngách.
Khi trở về phòng khách, Sơn Kê Vương cung kính nói: “Xin Chó Vương đại nhân thứ lỗi, tiểu kê không thể nấu thịt đồng loại của mình để tiếp đãi ngài trên lãnh địa này.”
Chu Du phẩy tay: “Không sao, ta không phải loại người ham ăn.”
Nghe vậy, Sơn Kê Vương thở phào nhẹ nhõm, khẽ kêu một tiếng gà cục tác.
Sau đó, nhân tộc cúi đầu bưng những khay thức ăn vào, họ lần lượt đặt khay xuống rồi lui ra.
Mắt Chu Du sáng lên, lòng tràn đầy hứng khởi.
Chân giò kho tàu, thịt ba chỉ xào, vịt tám món, cá thu hấp, tôm hùm cay, đuôi lợn kho!
Sơn Kê Vương áy náy nói: “Không phải tiểu kê đoán ý vĩ đại Chó Vương, mà là vì trên địa giới của tiểu kê có nhân tộc, nên đành tiếp đãi ngài theo cách của nhân tộc. Hy vọng ngài không trách.”
Chu Du hào hứng xoa tay: “Tiểu kê à, ta rất hài lòng với sự đón tiếp của ngươi.”
Thật như được cứu mạng vậy! Cứ tưởng được ăn trứng luộc đã là may mắn lắm rồi. Ai ngờ lại có thể được ăn một bữa đại tiệc thế này!
Sơn Kê Vương cung kính nói: “Chó Vương đại nhân không chê, tiểu kê đã mãn nguyện rồi.”
Chu Du chẳng để ý đến nó nữa, lập tức cắm đầu vào ăn, ăn như vũ bão.
Sơn Kê Vương thấy vậy cũng lấy làm khó hiểu, không biết những món này có gì ngon đến thế.
Theo nó, tất cả đều chẳng bằng một con côn trùng nhỏ đã trở thành yêu thú, giòn tan khi ăn.
Nhưng nghĩ lại, mỗi Chó Vương đều có sở thích riêng của mình.
Chu Du ăn no nê, cảm thấy đi một trăm dặm để đến đây cũng không là gì.
Đáng giá!
Hàng ngày đến đây ăn ké cũng không vấn đề gì. Sau khi ăn uống thoả thích, Chu Du vẫy tay: “Các ngươi cũng ăn đi chứ.”
Năm con chó nhìn nhau, rồi lao vào bàn, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Tiếng chó ăn “xạp xạp, ọc ọc, lẹp lẹp..vang lên không ngớt
Cuối cùng thì cả một giọt canh cũng không còn.
Nhanh chóng có người bước vào, thu dọn sạch sẽ rồi dâng trà.
Sau đó, một người đàn ông khác bước vào, cúi đầu đặt một chiếc hộp gỗ lên bàn, rồi lặng lẽ lui ra.
Chu Du ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì?”
Sơn Kê Vương cung kính đáp: “Hôm qua đến gặp Chó Vương, tiểu kê không có lễ vật, hôm nay đặc biệt chuẩn bị, mong ngài vui lòng nhận.”
Hôm qua?
Hôm qua là đi để đánh nhau cơ mà, chuẩn bị lễ vật làm gì?
Tất nhiên, tất cả đều là yêu thú thông minh, có những chuyện không cần phải nói quá rõ ràng.
Chu Du đưa tay mở hộp gỗ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.