“Chu Thần, cậu đi chậm lại một chút.”
Lý Uyển Cơ cầm chiếc búa đồng, bước đi trên một khu vực trống trải.
Chu Thần mặt mày căng thẳng, nghiến chặt răng. “Nhị gia mãi không xuất hiện, ta lo ông ấy sẽ gặp chuyện.”
Lý Uyển Cơ kéo tay Chu Thần, “Đây là nơi hoang dã, không phải trong khu vực được bảo vệ, ngươi đi lung tung thế này rất dễ xảy ra chuyện.”
“Ta không quan tâm.”
Chu Thần gắt lên, “Ta nhất định phải tìm được Nhị gia.”
Về thực lực của Nhị gia, nàng hoàn toàn tin tưởng. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, càng ngày càng bất an.
“Chu cô nương.”
Tiểu Cảnh chặn đường phía trước, “Lúc đó hắn ta bảo tôi chạy đi, trông hắn ta rất bình thản.”
Chu Thần và Lý Uyển Cơ lập tức nhìn sang, bình thản?
Tiểu Cảnh áy náy nói: “Xin lỗi, ta lỡ lời rồi, là rất bình tĩnh. Ta tin hắn chắc chắn có đủ tự tin.”
Lão Cẩu cũng nói: “Đúng vậy, chỉ cần dựa vào năng lực của những người bên cạnh ngài ấy, chắc chắn ngài ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu. Theo ta nghĩ, giờ này có khi ngài đang ăn uống ngon lành ở đâu đó rồi.”
“Người bên cạnh?”
Chu Thần nghi ngờ nhìn Lão Cẩu.
Lão Cẩu ho khẽ một tiếng, “Không có gì, dù sao ngài ấy chắc chắn không sao đâu.”
Ông nghĩ rằng cô gái này chắc chắn không biết đến sự tồn tại của người hộ đạo. Nếu biết, nàng đâu cần lo lắng đến thế?
Chu Thần do dự, “Nhưng mà...”
Nàng không khỏi nhìn về phía Tiểu Cảnh.
Nghe nói, đó là một đối thủ cực kỳ đáng sợ.
Rõ ràng là yêu thú, nhưng không khác gì con người.
Tiểu Cảnh nói: “Ta chỉ là một cao thủ Nhân Huyền Cảnh nhất trọng, cảm giác về nguy hiểm chắc chắn không giống với hắn. Thậm chí có thể nói, ngay cả một cao thủ Nhân Huyền Cảnh cửu trọng cũng phải bỏ chạy.”
Lão Cẩu gật đầu, “Đúng vậy, lý lẽ là thế.”
Lý Uyển Cơ khuyên nhủ: “Tiểu Thần, chi bằng chúng ta quay về thành Diệp, chờ hắn ta trở lại thì sao?”
Những ngày qua, họ cứ loanh quanh bên ngoài, đối đầu với các loại yêu thú khác nhau. Gặp phải yêu thú mạnh hơn, họ còn phải hoảng loạn bỏ chạy. Nếu không có Lão Cẩu và Tiểu Cảnh, có lẽ họ đã mất mạng từ lâu.
Lý Uyển Cơ giờ càng hoang mang hơn, hành động của Chu Thần hiện tại...
Thậm chí còn không bằng nàng!
Dù sở hữu linh kiếm hạ phẩm, nhưng tổng thể mà nói, thực lực của Chu Thần vẫn chỉ là một cao thủ Thoát Thai cảnh thực sự.
Chu Thần cắn nhẹ môi, “Nhưng ta vẫn muốn tìm thêm lần nữa.”
Tiểu Cảnh và Lão Cẩu liếc nhìn nhau, rồi mới nói: “Vậy thì thế này đi, chúng ta sẽ lặng lẽ đến chỗ mà ta và Chu công tử chia tay. Nếu không tìm thấy gì, chúng ta sẽ về thành Diệp, được không?”
Trước đó, hắn không dám nói ra điều này vì sợ rằng vị đại yêu tộc kia vẫn còn ở đó. Đưa cả nhóm tới đó chẳng phải là tự dâng mình lên làm thịt sao?
Bây giờ hắn mới nói điều này bởi thời gian đã qua lâu rồi, rất có thể đối phương đã rời đi.
Lão Cẩu cười nói: “Ta thấy được đấy, tuy lão già ta chẳng có tài cán gì, nhưng kỹ năng chạy trốn thì vẫn ổn. Đến lúc đó, ta sẽ đi trước dò đường, các ngươi đi theo sau.”
Ánh mắt Lão Cẩu lóe lên, cũng có những tính toán nhỏ của mình. Chiến thuật vòng vo của lão mới bắt đầu, chẳng lẽ lại chết yểu sao?
Chuyến đi này cũng giúp lão xác định tình hình cụ thể. Nếu Chu công tử thật sự đã chết, thì lão không cần lo chuyện cưới vợ sinh con nữa. Còn về hai người đi cùng, chỉ cần ném họ lại thành Diệp là đường ai nấy đi!
Lý Uyển Cơ khuyên: “Chu Thần, chi bằng làm theo ý của lão tiền bối đi. Ta đã đưa ngươi ra ngoài, thực lòng mong ngươi có thể trở về an toàn.”
Chu Thần hít một hơi sâu, nàng hiểu rằng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng.
Chỉ là nghĩ đến Nhị gia gần như không thể tự chăm sóc bản thân, nàng lại buồn bã, “Không có ai chăm sóc Nhị gia, chắc người đang đói lắm rồi.”
........
Chuyện đói bụng đương nhiên là có thật.
Chu Du nằm trên mặt đất, lặng lẽ nhìn vào chiếc bình sứ trước mặt. Bên trong đó chứa đựng chính là Tích Cốc Đan.
Địa cẩu sẽ tìm trái cây rừng cho Chu Du, nhưng những quả đó thường có vị chua chát, khó mà nuốt nổi. Thịt nướng thì làm không ngon, chỉ có lũ chó ăn được.
Chỉ còn mỗi Tích Cốc Đan là đáng xem xét.
Ăn hay không ăn? Đây quả thực là một vấn đề.
Nếu người khác biết đây là Tích Cốc Đan thì còn tốt, nhưng nếu không biết, họ có thể nghĩ đó là thuốc độc. Bụng bắt đầu réo lên, mọi thứ đã ăn trước đó đều đã được tiêu hóa sạch.
Chu Du nhắm chặt mắt, tay phải cầm lấy chiếc bình sứ, sau đó đổ ra một viên Tích Cốc Đan, bóc lớp sáp ong, tay trái bịt mũi, tay phải đưa viên đan lên môi.
Dừng lại, giữ nguyên tư thế.
“À, không được, không được.”
Chu Du đặt viên Tích Cốc Đan xuống, cảm thấy buồn nôn. Hắn thực sự đã ăn đủ rồi, thậm chí là ăn đến phát ngán. Chu Du cất viên đan trở lại trong bình, mở mắt ra, “Ta không tin là không ăn cái thứ này thì ta sẽ chết đói được.”
Một con địa cẩu chui vào từ lỗ chó, vẫy đuôi rồi nằm trước mặt Chu Du.
Chu Du cất chiếc bình, “Có chuyện gì à?”
Con địa cẩu báo tin liền sủa ra ngoài. Chu Du hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Chu Du bước ra, từ các lỗ chó xung quanh, từng con địa cẩu lần lượt xuất hiện. Chu Du ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên vách đá bên trái, một con sói xám to bằng con nghé con đang cúi xuống quan sát, khí tức của nó thuộc hàng lục phẩm.
Chó Phú Quý vẫn chưa xuất hiện, chắc vẫn đang cố gắng tu luyện.
Chu Du đặt tay trái lên chuôi kiếm, lớn tiếng quát, “Tên chuột nhắt nào dám nhòm ngó địa cẩu nhất tộc của ta!”
“Thật sự là một nhân tộc.”
Thương Lang (sói xám) vọt xuống, đứng trên một tảng đá trước mặt Chu Du, “Ta là Thương Lang Vương.”
Chu Du ồ một tiếng, “Có chuyện gì?”
Thương Lang Vương lạnh lùng nói, “Ngươi thả chó làm ác đã không chỉ một hai lần, bổn vương chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi không định dừng lại à?”
Chu Du cười nhạt, “Đến chất vấn ta à?”
Thương Lang Vương cười lạnh, “Sớm đã nghe nói địa cẩu tộc đổi chủ, Chó Vương thất phẩm bị thay thế bởi một nhân tộc kỳ quái. Hôm nay gặp mặt, quả thực rất kỳ lạ.”
Phải nói rằng trước đây, nó không dám đến.
Cẩu Đầu nhân thực sự rất tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn với đồng tộc mà còn rất độc ác với ngoại tộc.
Chu Du không chút sợ hãi, “Liên quan gì đến ngươi?”
Thương Lang Vương giận tím mặt, cố nén lửa giận. Một nhân tộc tầm thường lại dám càn rỡ như vậy! “Bổn vương không quan tâm ngươi là ai, nhưng tốt nhất là ngươi nên kiềm chế đám đàn em của mình.”
Chu Du tiến lên một bước, “Nếu ta không kiềm chế thì sao?”
“Awwooo!”
Thương Lang Vương ngửa cổ hú dài, ngay lập tức trên vách đá xuất hiện cả đàn thương lang.
Lũ địa cẩu cũng lập tức sôi sục, nhe răng gầm gừ.
“Lang Vương!”
Thương Lang Vương gầm lên, “Tộc của ngươi cướp thức ăn của tộc ta, ta đã nhịn. Ngươi công khai để đàn em kết đôi với tộc ta, ta cũng nhịn. Nhưng các ngươi thực sự quá đáng, đi ngang qua thôi cũng bị các ngươi chửi bới, thế có còn lý lẽ gì không?”
Chu Du kiêu ngạo đáp, “Yêu tộc chúng ta từ khi nào nói đến lý lẽ?”
Nghe vậy, Thương Lang Vương giận dữ hét lớn, “Sơn Kê Vương, ngươi có nghe thấy lời lẽ ngông cuồng của hắn không? Ta đã nói đám chó này không thể nói lý mà!”
(đủ bộ gà núi, chó đất mà, sao không phải là gà đất chó sành nhể)
Đối diện, một con gà rừng đỏ bụng to bằng con chó bình thường, cũng là lục phẩm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chu Du, “Chó Vương, ngươi thật sự muốn như vậy sao? Hành động ngạo mạn này, chẳng lẽ ngươi muốn khai chiến?” (tại sao tui không dịch là Cẩu Vương, à tại vì tui thích kêu chó cho nó sang mồm…à không sang chấn tâm lý)