Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 51: - cẩu đầu nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Cảnh nghiêng đầu nhìn Chu Du. Tên nhóc này, trông không lớn tuổi, nhưng thật sự không biết sợ hãi, can đảm đáng khen.

Ngay cả khi đặt chân đến Nhất Đao Hạp, nơi khiến không ít người kinh hãi, hắn vẫn điềm nhiên, bình thản như nước.

“Thì ra đây là luyện gan dạ sao?”

Trong lòng Tiểu Cảnh thầm nghĩ: “Hắn còn điềm tĩnh hơn cả ta, một tán tu đã kinh qua trăm trận.”

Hồi tưởng lại cảnh tượng ở Tây Quyết Thành, đối phương cũng y như vậy, luôn giữ thái độ bình thản tiến về phía trước, thậm chí còn không rút kiếm. Nếu là những kẻ được nuông chiều trong lồng kính, chắc chắn đã cuống quýt.

“Điều này tuyệt đối không chỉ do có hộ đạo giả, mà là xuất phát từ sự tự tin của chính hắn.”

Tiểu Cảnh thầm đưa ra kết luận và ghi nhớ phương pháp đào tạo đệ tử của các tông môn lớn.

Tuy nhiên, Chu Du không lập tức đi xuống mà chỉ lặng lẽ quan sát phía dưới. Hắn đột nhiên tự hỏi liệu mình có đang quá liều lĩnh không? Rõ ràng bản thân rất yếu, vậy tại sao lại hứng chí lao vào trận đấu, tìm kiếm ý nghĩa của việc rút kiếm, còn định đi săn yêu đan?

Chẳng lẽ hắn đã bị cõi trần gian làm cho mờ mắt, đến mức mất cả lý trí? Chu Du nhẹ nhàng vuốt cằm, trong đầu hiện lên hàng loạt suy nghĩ.

Cơn gió thổi qua, làm mái tóc đen nhánh của hắn tung bay.

Chu Du khẽ thì thầm: “Nếu đến lúc ta không dám rút kiếm, ngươi nhớ mà bỏ chạy.”

Nếu thật sự gặp phải đối thủ đáng sợ đến mức không dám rút kiếm, cách duy nhất chính là bỏ trốn. Tiểu Cảnh nghe vậy mà chẳng hiểu gì, trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn.

Rõ ràng là hộ đạo giả sẽ ra tay, ngươi rút kiếm hay không có khác biệt gì sao?

“Gâu!”

Bất ngờ, từ phía bên kia vách núi, một con chó đen bất thình lình sủa lớn về phía họ. “Gâu gâu gâu!”

Tiểu Cảnh giật mình: “Bị phát hiện rồi!”

Sắc mặt Chu Du đột nhiên trở nên âm u, hít sâu một hơi: “Ấu Ấu!”

“Gâu gâu gâu gâu gâu!”

Nhất Đao Hạp rung chuyển, tiếng chó tru vang dội khắp nơi.

Chu Du nghiến răng: “ Ấu…Gâu, gâu gâu gâu gâu!”

Chẳng mấy chốc, càng lúc càng nhiều chó đen tụ tập, ánh mắt chúng đầy hung dữ và tàn bạo hướng về phía họ. Những con chó tụ tập lại, nhe nanh sắc nhọn, tiếng sủa như những đợt sóng dâng trào.

“Gâu gâu gâu gâu!”

Chu Du gầm lên: “Gâu!”

Tiểu Cảnh mặt tối sầm lại: “Công tử, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Chu Du không quay đầu lại, chỉ đáp: “Chúng nói ta đang rình mò, ta liền nói với chúng rõ ràng rằng ta đứng đây công khai mà nhìn! Sau đó, chúng chửi ta là kẻ chết rồi, còn ta mắng chúng là lũ chó chết. Giờ thì chúng đang khiêu khích, bảo ta không dám xuống dưới.”

Tiểu Cảnh ngơ ngác, thì ra vị thiên kiêu này còn có khả năng giao tiếp với chó sao?

Đột nhiên, Chu Du dậm mạnh chân, tiếng gầm vang lên khắp nơi: “Gâu!”

Trong chớp mắt, tất cả những con chó đen lùi lại một bước, ngơ ngác nhìn nhau.

Tiểu Cảnh do dự hỏi: “Ngươi vừa nói gì với chúng?”

Chu Du cười lạnh: “Ta bảo chúng cút đi.”

Ngay sau đó, lũ chó nhe răng ra, những con ở bên kia vách núi bắt đầu nhảy xuống, trong khi những con bên này thì leo lên.

Chu Du hít sâu một hơi: “Gâu, gâu, gâu gâu gâu!”

Trán Tiểu Cảnh lấm tấm mồ hôi: “Bây giờ lại chuyện gì nữa?”

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy việc biết ngoại ngữ quan trọng đến vậy, khiến bản thân cứ ngỡ mình là kẻ ngốc.

Chu Du cười nhạt: “Ta bảo chúng nếu có gan thì ra đây đấu tay đôi.”

Nói rồi, hắn hạ giọng nói nhỏ: “Nhưng mà số lượng hơi nhiều, nhiều hơn so với ta tưởng.”

Trong mắt Tiểu Cảnh hiện lên vẻ bất lực, phải rồi, nhìn sơ qua cũng có ít nhất ba trăm con.

Tất cả lũ chó lập tức dừng lại rồi bắt đầu lùi bước, nhường ra một con đường.

Bùm, bùm.

Cùng với những tiếng vang trầm có nhịp điệu, một con chó đen cao bằng người, kiêu hùng bước ra, bộ lông đen tuyền lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đặc biệt, trên lưng nó có một đường vân như rết, màu sắc còn đen hơn cả bộ lông.

Chu Du tiến thêm một bước, tay phải chỉ về phía con chó, “Giao nộp Đao Cát ra, ta tha cho ngươi một mạng.”

Con chó đen cao lớn ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ khinh thường, khóe miệng đầy vẻ giễu cợt như con người.

Rồi con chó lớn đó quỳ xuống đất.

Chu Du cười, “Ngoan lắm.”

Tiểu Cảnh chạm nhẹ vào tay Chu Du.

Chu Du không khỏi nhìn về phía bên phải, chỉ cách họ khoảng ba mươi mét, có một vị cẩu đầu nhân đang cầm một thanh trủy thủ màu vàng kim, ngồi trên một tảng đá, nhìn họ đầy thích thú.

“Thất phẩm….thất phẩm…”

Môi Tiểu Cảnh run rẩy, dù đã trải qua vô số trận chiến, nhưng lần này hắn sợ đến hồn phi phách tán. Hắn hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng mình chắc chắn đã phát điên. Nếu không phát điên, thì làm sao có thể đến được Nhất Đao Hạp?

Yêu thú thất phẩm sao!

Nó còn hóa hình nữa!

Đánh thế nào đây?

Huống hồ, nó còn có vài trăm tên tiểu đệ đi theo!

Nhìn lại Chu Du, sắc mặt hắn vẫn bình thản như thường.

“Thật mạnh mẽ.”

Chu Du bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Cẩu Đầu nhân.

Dù là Huyết Ảnh Lang Vương lục phẩm hay Cổ Điêu lục phẩm, chúng cũng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với đối phương.

Chúng hoàn toàn thuộc về hai loại khác nhau.

Cẩu Đầu nhân mở miệng, nói tiếng người: “Ngươi sủa cái gì vậy?”

Chu Du tiến thêm vài bước, thu hẹp khoảng cách còn hai mươi mét: “Ta đến đây vì chính nghĩa, trảm yêu trừ ma.”

Hãy nhìn xem, bây giờ ta cũng có thể nói những lời đầy chính nghĩa rồi. Chu Du mỉm cười vì sự trưởng thành của mình, nếu là trước đây, chắc chắn không bao giờ hắn nói ra những lời giả dối như vậy.

Cẩu Đầu nhân liếc nhìn thanh trủy thủ màu vàng trong tay, “Ngươi muốn đao cát của ta sao?”

Chu Du gật đầu, “Muốn, nghe nói nó là một thượng phẩm linh khí có công dụng vô cùng tuyệt diệu, nên ta muốn có được.”

Cẩu Đầu nhân gật đầu, “Ngươi tuy có chút không biết sống chết, nhưng cũng khá thành thật.”

Chu Du kiêu hãnh, “Thành thật là nguyên tắc cơ bản của ta.”

Cẩu Đầu nhân cười lạnh, “Bổn vương lần này đến là để xem thử, con kiến không biết sống chết như ngươi có tư cách gì mà dám đến Nhất Đao Hạp khiêu khích!”

Ánh mắt Chu Du lóe sáng, “Một chiêu định thắng bại. Ta thắng, Đao cát là của ta. Ngươi thắng, ta và Tiểu Cảnh thuộc về ngươi.”

Tiểu Cảnh trợn tròn mắt, “Này! Đừng tự ý quyết định chứ!”

“Hahaha...”

Cẩu Đầu nhân cười lớn: “Ta có bao nhiêu tiểu đệ như thế, sao lại phải đơn đấu với ngươi?”

Chu Du đột nhiên hét lớn về phía Nhất Đao Hạp: “Gâu gâu gâu, uuu!”

Trong chớp mắt, tất cả lũ chó đen quay sang nhìn Cẩu Đầu nhân.

Ánh mắt Cẩu Đầu nhân lập tức thay đổi: “Ngươi!”

“Luật của chủng tộc, kẻ chiến thắng là vua.”

Chu Du lại tiếp tục tiến thêm hai bước: “Trong các loài yêu thú, có một quy tắc bất thành văn, đó là kẻ dưới có thể thách đấu kẻ trên. Thua thì chết, thắng thì làm vua!”

Cẩu Đầu nhân không thể ngồi yên nữa, hắn bật dậy: “Ngươi muốn làm Vua của lũ chó?”

Chu Du điềm tĩnh: “Ta không thích cách gọi đó, gọi là Chó hoàng thì được.”

Cẩu Đầu nhân giận dữ: “Ngươi có biết chỉ cần ta ra lệnh, chúng sẽ lập tức xé xác ngươi không?”

Trong lòng hắn dâng lên một tia lo lắng. Con kiến này rốt cuộc là thứ gì? Ai đã cho nó dũng khí như vậy?

Chu Du đặt tay phải lên chuôi kiếm, hai chân khẽ cong, thân trên nghiêng về phía trước: “Không lẽ ngươi không dám? Nếu ta là ngươi, đối mặt với một con kiến, ta chắc chắn sẽ để nó ba chiêu.”

Đây là yêu thú thất phẩm, hắn nhất định phải chuẩn bị sẵn con đường lui cho mình.

Chu Du mơ hồ cảm thấy rằng trong khi sức mạnh của mình chưa được nâng lên, thì thất phẩm đã là một mối đe dọa không nhỏ đối với hắn. Huống hồ còn có thêm ba, năm trăm con chó đen, hôm nay có lẽ hắn thật sự đã tự đẩy mình vào chỗ chết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)