Bào Song Ngư ngẩn người.
Hắn hiểu rằng người này rất khó hầu hạ, nhưng không ngờ lại khó đến mức này.
Chẳng làm gì cả, chỉ vì một ánh mắt mà đòi giết người?
Tam Công Tử Hoàng quát lớn: “Ngươi còn đứng đó ngây ra làm gì? Ngươi không phải là thiên tài ngàn năm có một của Tây Tương Môn sao? Ra tay đi chứ.”
Bào Song Ngư nhíu mày: “Tam Công Tử, chúng ta vẫn nên về khách điếm nghỉ ngơi thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây