Lữ Vĩ nói với giọng mỉa mai: “Chỉ là nhắc nhở Tiêu sư đệ đừng làm những việc vô nghĩa, lãng phí tuổi trẻ của mình thôi.”
Tiêu Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, cảm thấy có chút phiền phức.
Thật ra hắn không muốn đi cùng Lữ Vĩ, nhưng chính Lữ Vĩ lại chủ động bám theo.
Tiêu Sở Sở bước tới ngồi cạnh Chu Du, nghiêng đầu, đôi mắt to tròn như quả nho đen chớp chớp: “Chu Nhị gia, ngài thực sự lớn tuổi lắm sao?”
Chu Du mỉm cười: “Ta quả thật không còn trẻ, đã hơn trăm tuổi rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây