Khi Cơ Hào rơi xuống nước với tiếng “ầm”, Chu Du, đã biến thành chó, bơi đến bằng động tác bơi chó. “Tiểu Cơ, ta biết bơi chó, còn ngươi thì sao?”
Cơ Hào lạnh lùng đáp, “Tạp ngư, ta biết đạp nước.”
Nói vừa dứt, hắn đã nổi lên mặt nước, chân đạp dòng sông ngầm.
Chu Du không hiểu, “Vậy sao ngươi lại nhảy xuống luôn?”
Cơ Hào thoáng bối rối, đúng vậy, tại sao nhỉ?
“Ngươi quản được sao, đồ tạp ngư!”
Cơ Hào gầm lên, “Gia gia đây nóng quá, xuống đây tắm chút thì sao chứ.”
Chu Du không tức giận, “Vậy tại sao ngươi lại nổi lên trên rồi?”
Cơ Hào hét to, “Ta thích thế đấy, ngươi là cha mẹ ta chắc mà quản?”
Chu Du tự nhiên nhìn về phía trước, “Nhưng trước mặt nước sông ngầm va vào vách đá, ngươi làm sao mà đi qua được?”
Mắt Cơ Hào sáng lên, nhìn về phía bóng tối đằng trước. Chẳng mấy chốc, Cơ Hào lại lặn xuống nước, chỉ để lộ cái đầu. Chu Du ra hiệu cho Cơ Hào nhìn xuống dưới, “Ngươi nhìn kìa, có một con sò biển, đẹp không?”
Dưới làn nước trong vắt của dòng sông ngầm, có một con sò biển đầy màu sắc lấp lánh nằm yên, kích thước của nó không nhỏ, lớn hơn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành hai vòng.
Cơ Hào bực bội hét lớn, “Chỉ là sò biển thôi, ngươi chưa từng thấy sao? Có gì mà ngạc nhiên?”
Chu Du gật đầu, “Thật sự chưa từng thấy, ta trước giờ chỉ ở trên núi, chưa bao giờ đi biển, làm sao thấy sò biển được? Ngươi ngốc à?”
Ánh mắt Cơ Hào lóe lên sát khí, thật muốn giết hắn ta quá.
Nhưng chi tiết này...
Cơ Hào suy nghĩ một lúc, “Chỗ này có sò biển, chắc là do con giao long mang đến. Giao long thông thường không thích nước biển, thuộc loại yêu thú sống ở nước ngọt.”
Chu Du nghe thấy thú vị, “Có cả sự phân chia này à?”
Cơ Hào lạnh lùng nói, “Đồ tạp ngư, đúng là cái gì cũng không biết. Yêu tộc sống dưới nước có rất nhiều loại khác nhau, chẳng hạn có loài chỉ thích đầm lầy tối tăm ẩm ướt, hoặc loài chỉ thích nước ngọt và ẩn mình trong những con sông lớn, và còn có loài ẩn mình trong biển cả mênh mông. Ví dụ, có một loài rồng biển mạnh mẽ, chỉ sống trong đại dương.”
Chu Du suy nghĩ và gật đầu, “Vậy tình hình hiện tại là gì?”
Cơ Hào nói: “Trước hết, chúng ta đã nghi ngờ về con giao long con này từ đầu, vì giao long sinh sản cũng không chắc chắn sẽ đẻ ra giao long ngay lập tức. Nhưng nếu chúng ta nghĩ theo hướng khác, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ hiểu hơn.”
Chu Du chớp mắt, “Ví dụ?”
Cơ Hào đáp, “Ví dụ như, cha của con giao long mà chúng ta giết là một con rồng thực thụ, hoặc mẹ nó là một con rồng thực thụ. Huyết thống của loài rồng rất mạnh, bất kể sinh con với loài nào, đứa con cũng sẽ mang đặc điểm của loài rồng. Còn về giao long, chính vì có đặc điểm của rồng nên mới được gọi là giao long.”
Chu Du chợt hiểu ra, “Thật là học mãi không hết.”
Cơ Hào hơi nhíu mày, “Nhưng nếu đúng như vậy, thì chúng ta không chỉ gây hấn với một con yêu hoàng giao long, mà là với một con rồng thực sự.”
Chu Du vẫn thản nhiên, không hề lo lắng.
Cơ Hào không hài lòng, “Rồng đấy, là rồng thực sự đấy, sao ngươi vẫn có thể bình tĩnh như vậy?”
Chu Du đáp lại một cách hiển nhiên, “Chuyện này, chẳng phải thế lực tà ác của các ngươi đã gánh rồi sao? Ta có gì mà phải lo? Hơn nữa, Diêu Tứ chắc chắn đã khuếch trương chiến tích của ngươi rồi.”
Cơ Hào ngớ người tại chỗ. Đúng rồi, hắn đã nhận hết trách nhiệm rồi. Còn về việc gây hấn với rồng thực sự, hay là long vương hay long hoàng, thì liên quan gì đến Chu Du?
“Ta sẽ giết ngươi!”
Cơ Hào gầm lên, bơi tới túm lấy cổ của Chu Du. “Ngươi dám hãm hại ta!”
Chu Du thè lưỡi chó ra liếm má Cơ Hào. (Đậu, chơi dơ vậy luôn)
Cơ Hào lập tức tỏ ra ghê tởm, đẩy Chu Du ra, “Cút đi!”
Chu Du cười nói: “Đừng nóng nảy như vậy chứ. Còn chuyện gì trên đời này mà ngươi không gánh nổi? Còn điều gì mà thế lực tà ác không gánh nổi? Rồng thật thì đã sao? Tà Tôn ra tay, rồng thật thì làm được gì?”
Cơ Hào nghiến răng, “Ngươi đúng là con chó thật, xoay ta mòng mòng.”
“Ê, ê, ê.”
Chu Du nói: “Ngươi đừng vu khống ta nhé, ta chỉ hỏi ngươi có gánh nổi không. Rồi ngươi nghĩa hiệp mà gánh luôn, ta đâu có chơi ngươi.”
Cơ Hào hừ lạnh, cảm thấy đúng là mọi chuyện hình như thực sự là do chính hắn tự nhận lấy.
Chu Du lại bắt đầu bơi lội tung tăng, “Đi xem phía trước không?”
Cơ Hào lạnh lùng đáp, “Ừ.”
Chu Du vẫy đuôi, “Có muốn bám lấy đuôi chó của ta không? Ta bơi chó rất nhanh.”
Cơ Hào căm ghét, “Mau đi đi.”
Chu Du lập tức bơi nhanh về phía trước. Thực ra, nếu con giao long này ở lại khu vực này mà không rời đi trong một thời gian ngắn, thì điều đó có nghĩa là nơi này chắc chắn có vấn đề.
Nhưng khi chưa thấy được thực tế, tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán. Cơ Hào không cử động thân thể, nhưng toàn thân hắn di chuyển nhanh chóng theo sau Chu Du, nhờ vào cách sử dụng linh lực. Đáng tiếc, Chu Du thì không biết cách này.
Mặc dù không biết, Chu Du vẫn rất vui, vì bơi chó đã thỏa mãn ước mơ bơi lội của hắn ta.
Chẳng bao lâu sau, hai người hoàn toàn chìm vào trong nước. Nếu họ nổi lên nữa, sẽ đâm vào vách đá.
Sau gần nửa canh giờ bơi, Chu Du thò đầu chó ra, thấy phía trên là một khoảng trống rộng. Phía trên có một bờ sông nhô lên, đầy rêu và những loài thực vật nhỏ mà chắc chắn Chu Du không biết là gì.
Cơ Hào đã đi lên trước, còn Chu Du thì lạch bạch bơi tới. Vì có khoảng cách hai mét giữa dòng sông và bờ, hắn không thể nhảy lên được.
“Tiểu Cơ?”
Chu Du bất lực kêu lên.
Giờ đây, hắn không thể biến trở lại hình dạng ban đầu, nếu không thì thậm chí đến bơi chó hắn cũng không biết.
Cơ Hào nghiến răng, nhảy xuống, túm lấy đầu Chu Du và ném hắn ta lên bờ, “Ngươi không thể hữu dụng hơn chút à?”
Chu Du lắc mình làm bắn hết nước, rồi biến trở lại hình dạng con người.
“Có lẽ chính là chỗ này.”
Cơ Hào chỉ vào một khu vực, “Có dấu vết của giao long ở đây.”
Chu Du cau mày, “Chỗ này có gì đặc biệt đâu?”
Khu vực này dài chừng một ngàn mét, rộng khoảng năm mươi mét.
Trong tay Cơ Hào xuất hiện một viên đá, và ngay lập tức xung quanh sáng bừng lên.
Cơ Hào ném viên đá vào vách đá trên cao, viên đá sáng như một mặt trời nhỏ.
Chu Du kinh ngạc, “Cái gì vậy?”
Cơ Hào bực bội đáp, “Đá nhật quang, ngươi chưa từng thấy à?”
Chu Du lắc đầu, “Thật sự chưa từng thấy.”
Cơ Hào quay lại kiểm tra kỹ lưỡng những loài thực vật nhỏ và rêu. Trong đó cũng có vài con sò biển, ngoài việc trông đẹp mắt thì không có gì đặc biệt.
Còn những loài thực vật này, ngoài những dấu vết bị giẫm đạp thì không có dấu hiệu bị ăn hay liếm. Cả hai càng thấy kỳ lạ hơn, nếu nơi này chẳng có gì đặc biệt, vậy tại sao con giao long lại nán lại đây?
Đang suy nghĩ thì bên tai họ vang lên tiếng động lạch bạch. Theo âm thanh, họ nhìn về phía xa và thấy có thứ gì đó đang bơi ngược dòng tới.