Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 172: Tình cảnh đáng lo ngại của lữ nhân gia

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt Cơ Hào trở nên dữ tợn, cử động cánh tay phải, hắn đã sẵn sàng giết nốt hai kẻ kia.

Chu Du nhìn về phía Chu Thần và Chu Hiền, “Đây là một ví dụ điển hình về phản diện, để nói cho các ngươi biết rằng khi kết giao bằng hữu, tuyệt đối đừng nên kết giao với những kẻ có cảm xúc không ổn định. Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ biết được, khi nào hắn sẽ gây ra cho ngươi một rắc rối lớn đến mức nào. Thậm chí, khi ngươi bị hắn hại chết, ngươi còn không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Trong khi hai anh em Chu Thần gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Cơ Hào quay lại nhìn Chu Du đầy giận dữ, “Ai làm bằng hữu với ngươi?”

Chu Du nhún vai, “Vậy nên mới nói, chúng ta thậm chí còn chưa phải là bằng hữu, ngươi đã giúp ta gây thù chuốc oán với một tông môn. Nếu chúng ta là bằng hữu, chẳng phải ngươi sẽ khiến cả đại lục Khôn Nguyên trở thành kẻ thù của ta sao?”

Cơ Hào cười lạnh, “Ngươi nghĩ ta Cơ Hào là loại người nào? Người ta ta giết, hậu quả ta tự chịu, làm sao liên lụy đến ngươi?”

Chu Du mỉm cười gật đầu, “Ta chỉ đợi câu này của ngươi thôi.”

Nói rồi, hai tay chụm lại trước miệng, “Cơ Hào thuộc thế lực tà ác đã giết người, không liên quan gì đến chúng ta.”

Diêu Tứ gật đầu lia lịa, “Đúng, đúng, đều là hắn, tất cả đều do một mình hắn làm.”

Ánh mắt Cơ Hào càng thêm lạnh lẽo, đám tạp ngư này, sớm muộn gì cũng phải giết hết.

Trên núi bắt đầu rung chuyển, một đám đông đổ xuống, số lượng ít nhất cũng phải bốn mươi, năm mươi người.

“Là ai dám làm loạn ở Diệu Quang Môn ta!”

Một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào quát lớn, “Thật sự nghĩ Diệu Quang Môn không có người sao?”

“Ta giết đấy.”

Cơ Hào bước lên phía trước, đứng ở vị trí đầu tiên, “Ngươi có thể làm gì ta?”

Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên lạnh lùng, “Được, coi như ngươi có gan, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết một cách thỏa đáng!”

Cơ Hào cười khinh bỉ, “Một tên Huyền cảnh tạp ngư, lại còn tưởng mình là nhân vật quan trọng?”

Người đàn ông trung niên tức giận đến đỏ bừng mặt, kẻ này thật vô lễ, lời nói cũng thật khó nghe.

Ông ta đúng là Huyền cảnh, nhưng là Huyền cảnh Cửu Trọng Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Âm Dương cảnh.

Tất nhiên, cái “bất cứ lúc nào” này... Cũng khá tuỳ hứng. Có thể là ba đến năm năm, hoặc ba đến năm mươi năm. Chuyện tu luyện, ai mà biết được?

Khi người đàn ông trung niên giơ tay, ngay lập tức tất cả mọi người rút kiếm, ánh đao ánh kiếm lấp lánh, sát khí bùng lên.

Kẻ xâm phạm sơn môn, dù xa đến đâu cũng phải diệt!

Ánh mắt người đàn ông trung niên sắc bén, “Giết cho ta...”

Chu Du phải nhắc nhở, “Hắn là Cơ Hào của thế lực tà ác.”

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên thoáng sững lại, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Diệu Quang Môn thực ra chỉ là một tông môn rất nhỏ, mặc dù có công pháp nhưng không nhiều, mạnh nhất cũng chỉ là một bộ công pháp Huyền cấp.

Thậm chí có thể nói, Diệu Quang Môn còn là hạng bét trong số các môn phái nhỏ.

Phía sau đám đông có người kêu lên, “Nhị gia?”

“Chà, thằng nhóc này gọi nghe thuận miệng phết.”

Chu Du không khỏi nhìn sang Chu Thần bên cạnh, ý đồ của Lữ Nhân Gia, hắn làm sao mà không hiểu được?

Lữ Nhân Gia chính là muốn nịnh bợ Chu Thần!

Đúng vậy, là nịnh bợ.

Nếu không, bình thường hắn đâu có nhiệt tình mời Chu Thần đến Diệu Quang Môn làm Trưởng lão danh dự như vậy?

Người đàn ông trung niên vội quay đầu lại, “Ngươi quen biết họ sao?”

“Bẩm môn chủ, là bằng hữu của ta.”

Lữ Nhân Gia khúm núm cúi đầu. Trời ơi, môn chủ mà cũng nói chuyện với mình. Chuyện này trước đây, dám nghĩ không?

Triệu Tiêu vẻ mặt phức tạp, thẳng thắng nói...

Ông ta không hề quen biết Lữ Nhân Gia, hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Ngoài ra, trong mấy tông môn nhỏ như thế này, gần như chỉ cần nghiêm túc tu luyện khoảng mười lăm, hai mươi năm là đột phá đến Thoát Thai cảnh chẳng phải chuyện gì hiếm lạ. Nếu thật sự có ai đó tuổi còn trẻ mà đã mạnh ngang ông ta, thì điều đó chứng tỏ người đó chắc chắn là thiên tài.

Mà thiên tài, thì không thể giữ lại được. Vậy thì, thiên tài có ích lợi gì?

Dù ở lại tông môn thì cũng chẳng có tiền đồ gì.

Nhưng!

Trời không tuyệt đường người.

Chẳng hạn như những nhân tài kiểu này, ngươi có thể bán... à không, nên nói là đưa.

Đưa vào một trong năm trăm thế lực mạnh nhất đại lục Khôn Nguyên, ít nhất mỗi người cũng có giá trị hơn trăm khối linh thạch hạ phẩm.

Thời buổi này, tu luyện thật không dễ dàng, nên quý trọng từng chút một.

Mặt Triệu Tiêu liền nở nụ cười, “Thì ra là bằng hữu của ngươi à, chuyện này là hiểu lầm thôi, phải không?”

Ông ta đâu có ngu mà nói ra rằng bằng hữu của ngươi lại thuộc về thế lực tà ác?

Ngươi đúng là tự tìm đường chết rồi đấy!

Không biết chính tà không đội trời chung sao?

Thường khi nói những lời như vậy, chỉ khiến mình gặp kết cục không tốt.

Lữ Nhân Gia kích động gật đầu, “Chắc chắn là họ đến tìm ta, rồi xảy ra xung đột.”

“Xung đột?”

Triệu Tiêu nhìn quanh, “Xung đột nào? Ta đâu có thấy gì?”

Trời ơi, ông chỉ mong những người này mau rời đi thôi. Thế lực tà ác, ông thật sự không muốn chọc vào đâu. Những người khác đều cúi đầu, im lặng, không ai dám lên tiếng.

Đừng nhìn vào họ tuổi còn trẻ, nhưng ai nấy đều là những kẻ lão luyện.

Lữ Nhân Gia sững sờ, chưa kịp nói gì thì Triệu Tiêu đã vội nói tiếp, “Ngươi còn không mau lên chào bằng hữu mình đi?”

“Vâng.”

Lữ Nhân Gia vui mừng khôn xiết, vội chạy lên phía trước, “Nhị gia, Chu cô nương, sao mọi người lại tới đây?”

Chu Du đáp, “Thật lòng mà nói, chúng ta bay lệch hướng.”

Cơ Hào lạnh lùng nói, “Là cố ý.”

Chu Du gật đầu, “Cũng không khác lắm.”

Lữ Nhân Gia lúng túng, “Ta cứ tưởng các người đến tìm ta.”

Có chút bối rối.

Chu Du nghi hoặc, “Có vẻ ngươi sống không tốt lắm? Không ai nhận ra ngươi, mà sao trên người còn có cả lá rau?”

“Hả?”

Lữ Nhân Gia cúi đầu, vội vã gỡ những chiếc lá rau trên người. “Cái này... ta thỉnh thoảng cũng phụ trách nấu nướng. Dù sao thì cũng không thể nào ăn tích cốc đan suốt được, thức ăn bình thường vẫn là chủ yếu.”

Chu Du không khỏi nhíu mày, “Vậy thì ngươi sống cũng chẳng có gì thú vị nhỉ, thật nhàm chán.”

Đệ tử tông môn nào mà lại phải làm đầu bếp?

Thật vô lý!

Lữ Nhân Gia gãi đầu, nói nhỏ, “Chỉ cần là tông môn, đều có công pháp hoàn chỉnh.”

Công pháp hoàn chỉnh rất quan trọng!

Chỉ cần có đủ kiên nhẫn, có một bộ công pháp hoàn chỉnh mà bản thân có thể dễ dàng truyền dạy, là có thể mở tông lập phái!

Lữ Nhân Gia có mục tiêu rất rõ ràng, đó là công pháp hoàn chỉnh.

Kế hoạch cuộc đời của hắn cũng rất rõ ràng, nếu có thể đột phá đến Thông Linh cảnh, thì sẽ quay về gia tộc làm ăn kinh doanh.

Thông Linh cảnh, trong thế tục, chỉ cần không tự chuốc họa, thông thường sẽ sống rất tốt.

“Hừ.”

Cơ Hào khinh miệt cười, “Một tông môn tạp ngư, cho dù có công pháp hoàn chỉnh, cũng chắc chắn là thứ kém cỏi. Nếu miễn phí đưa cho ta, ta mà ta thèm nhìn một cái, thì ta không phải con người.”

Sắc mặt Triệu Tiêu và những người Diệu Quang Môn đều rất khó coi.

Lữ Nhân Gia thì nhỏ giọng nói, “Chu cô nương, cô có muốn làm một Trưởng lão danh dự không? Có linh thạch đấy.”

Hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng, nếu Chu Thần đồng ý làm Trưởng lão danh dự, hắn có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi tình hình của mình. Hơn nữa, việc này cũng có lợi cho Chu Thần.

Chu Thần theo bản năng nhìn sang Chu Du.

Chu Du ngáp một cái, “Hãy có trách nhiệm với cuộc đời mình đi, nếu không thì để Cơ Hào dạy cho ngươi chút công pháp thiên cấp, chứ ở đây mà lăn lộn thêm năm mươi năm nữa cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)