Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 139: Không khẩu đoạt bạch nhận

Chương Trước Chương Tiếp

“Không đúng.”

Giọng nói của Diễm Thanh Yên rất nhẹ, nhưng lại mang theo một chút nghiêm trọng. Âm thanh thanh thoát đó vừa vang lên, đã chạm thẳng vào lòng mọi người.

Ngay cả Cơ Hào, vốn dĩ luôn bình tĩnh, cũng lập tức căng thẳng. Chỉ trong chớp mắt, phía trên lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng đỏ như máu đan xen thành một ký hiệu kỳ quái, ngay sau đó, toàn bộ bên trong ngọn núi đều sáng lên ánh sáng đỏ.

Những kẻ đang nhòm ngó không khỏi cảm nhận được điều gì đó không ổn, và rồi vô số luồng huyết quang bùng phát, trong khoảnh khắc đã giết sạch tất cả mọi người trong đường hầm.

“Ầm!”

Đường hầm sụp đổ, bịt kín hoàn toàn.

Máu tươi theo khe hở tràn ra, rồi một cách kỳ dị, nó bò lên trên vách đá.

“Trận pháp luyện huyết!”

Cơ Hào giọng trầm hẳn xuống, “Đây là trận pháp của phe tà ác chúng ta, kẻ chết ở đây lẽ nào là người của chúng ta?”

“Hắn muốn luyện chúng ta thành thứ gì sao?”

Diễm Thanh Yên giật mình, “Cẩn thận.”

“Lão Cẩu!”

Chu Du quát lên.

Lão Cẩu đang cố sức dùng tay cạy ngón tay của xác chết, “Sắp xong rồi, mẹ kiếp, sao lại cứng như vậy!”

Bàn tay nắm chặt khiến hắn chẳng biết làm cách nào.

Hắn liền rút dao ra, đâm mạnh xuống.

Khi con dao chạm vào, tia lửa lóe lên, ngược lại, con dao của Lão Cẩu lại bị mẻ đi một đoạn.

Ánh mắt của Diễm Thanh Yên thay đổi, “Nhanh lui lại!”

Lão Cẩu hoảng sợ, vội vàng nhảy bật dậy, và trong khoảnh khắc khi huyết linh xuất hiện, hắn đã thi triển kỹ năng “chó cùng rứt giậu”, đáp xuống bên cạnh Chu Du.

Trước bức “tường”, xác chết chỉ khẽ nhấc tay, đã đập vỡ tường thành từng mảnh.

“Rắc rắc rắc.”

Khi trận pháp luyện huyết truyền một luồng huyết khí vào thi thể khô cạn, bộ xương bắt đầu hoạt động, phát ra những âm thanh khiến người ta khó chịu.

Cơ Hào bước lên, không chút sợ hãi, “Ta là Cơ Hào của tà phái, thứ cặn bã, quỳ xuống cho ta!”

Xác chết khô dường như trở nên “đầy đặn” hơn một chút, đôi mắt trống rỗng của nó mở ra, rồi nhảy vọt lên.

Cơ Hào quát lớn, “Quỳ xuống!”

“Hoá thi khôi rồi!”

Diễm Thanh Yên rút kiếm, sẵn sàng nghênh chiến.

Thi khôi tung một cú đấm thẳng về phía Cơ Hào.

Cơ Hào tránh né, rồi tung một cú đá khiến thi khôi văng vào vách đá, “Cặn bã, ngươi muốn chết sao?”

Nghe vậy, Lão Cẩu lẩm bẩm, “Hắn không phải đã chết rồi sao?”

Thi khôi hai tay bám vào vách đá, người hắn dựng thẳng dậy bước ra.

Trong tay Cơ Hào xuất hiện một tấm lệnh bài đen, “Thấy lệnh bài này, tức là gặp tà tôn, còn không quỳ xuống cho tiểu gia?”

Trong lòng hắn lúc này lại nảy sinh một ý định khác. Chỉ cần khơi dậy được một chút ý thức của thi khôi này, hắn có thể liên thủ để giết luôn cả Diễm Thanh Yên và Chu Du.

Tuyệt vời, quả nhiên mình thông minh hơn lũ tà nhân chỉ biết dùng nắm đấm nhiều lắm.

“Ahhh!”

Thi khôi gầm lên đầy khàn đặc, bất ngờ tung một cú đấm khiến Cơ Hào không kịp trở tay, bị đánh bay về phía vách đá.

Chỉ trong chốc lát, ngọn núi nứt toác, bên trong bỗng nhiên phun trào một lượng lớn huyết tương.

Những huyết tương đó cuộn lại theo một quy luật kỳ dị dưới chân, cung cấp sức mạnh cho trận pháp luyện huyết.

Diễm Thanh Yên lập tức triển khai một màn chắn linh lực để ngăn cách.

Âu Diệp kịp thời nhắc nhở, “Đừng để dính vào huyết tương, trong đó chứa rất nhiều độc huyết.”

Lão Cẩu lúc này mới hối hận đến mức muốn thắt cổ. Tự dưng đi hôi của làm gì không biết? Thà đứng đường xin ăn còn hơn!

“Thứ cặn bã!”

Cơ Hào gầm lên giận dữ, bàn tay hắn bùng lên luồng sáng từ thanh hắc đao, “Ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy dái xệ chưa hết hồn, chưa thấy l…”

“Rầm!”

Cơ Hào lao đi trong không trung, chém mạnh một đao xuống.

Thi khôi ngẩng đầu, thân hình nó nhanh chóng né sang một bên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)