Tôn Lĩnh dứt khoát không thể thừa nhận mình là người của Tà Vân Các; buôn bán người như vậy đối với một gia tộc là một vết nhơ! Dù là môn phái, bang phái, hay những gia đình nhỏ như thế này. Chỉ cần muốn làm lớn mạnh, tái tạo huy hoàng, có những chuyện mà dù có chết cũng không thể thừa nhận.
Còn về những chuyện bẩn thỉu, thì bản thân chúng chỉ được thực hiện ở nơi riêng tư. Ai sẽ rảnh rỗi đi khoe khoang về việc mình có bao nhiêu xấu xa?
Dù sao, chắc chắn sẽ làm điều xấu, thỉnh thoảng cũng làm vài điều tốt, rồi chi tiền để tìm vài miệng lưỡi lớn, đi khắp nơi tuyên truyền, phóng đại ảnh hưởng của sự việc.
Vì vậy…
Những người trước mắt này đã tự tìm đường chết!
Tôn Lĩnh mắt đỏ ngầu, huyết linh phía sau tăng cường sức mạnh uy hiếp của hắn.
Thực lực Chân Huyền cảnh, sức mạnh cũng khá ổn.
Tuy nhiên, Tôn gia chỉ có một mình hắn là Chân Huyền, còn bên kia thì có hai người.
Đây có phải là một đấu hai không?
Tất nhiên là không!
Có phải Tôn gia những người này là kẻ ăn không ngồi rồi đâu?
Nếu có thể tập trung đánh hội đồng, tại sao phải đấu tay đôi?
Đây là một cách suy nghĩ rất kỳ lạ.
Với sự tiên phong của gia chủ, những người khác cũng lớn tiếng hô hào, đồng loạt rút ra vũ khí.
“Chọc giận Tôn gia, lần này các ngươi đã tìm nhầm người.”
Tôn Lĩnh thần sắc kiêu ngạo, “Bắt lấy bọn chúng cho ta!”
“Xông lên!”
“Vì gia tộc mà chết!”
“Bảo vệ gia chủ!”
Tiếng hô hét vang lên như sấm rền, trong chốc lát họ đã như thủy triều ào ạt lao đến.
Giết chết những kẻ xâm nhập này!
Tiểu Cảnh ánh mắt trở nên lạnh lùng, kiếm ngắn như bướm bay, mang theo những luồng ánh sáng lạnh lẽo, những chiêu thức sát thủ khủng khiếp được tôi luyện qua việc giao tranh với yêu thú xuyên suốt, lần lượt xuyên qua họng từng người.
Lão Cẩu gầm lên một tiếng, lập tức thi triển bí thuật huyết linh — chó cùng rứt giậu.
Một bức tường xuất hiện chắn giữa Chu Du và Chu Thần, sau đó hắn nhanh chóng lao về phía Tôn Lĩnh.
Chu Thần rút kiếm định hỗ trợ, nhưng Chu Du không hề bận tâm, “Không cần gấp, bọn họ có thể xử lý được.”
Trong chốc lát, máu tuôn như mưa, rơi xuống các loại thực vật trong sân.
Những ánh sáng đỏ le lói, dường như đang kể lại câu chuyện về thế giới giết chóc bất diệt này.
Chu Thần cũng không còn là người mới hai tháng trước, trong thời gian này, nàng cũng đã chứng kiến nhiều cái chết, tâm tính cũng đã trải qua nhiều sự tôi luyện.
Chu Du vượt qua đám đông, “Ngươi tự lo cho bản thân.”
Tôn Lĩnh không nằm trong suy tính của hắn, bởi trong cảm nhận của hắn, người tên Cơ Hào kia đang ngồi trên mái một ngôi nhà phía sau.
Chu Du đi qua chính sảnh, đến sân sau, rồi ngẩng đầu nhìn lên. Cơ Hào ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng, hắn không có ý định ra tay giúp Tôn Lĩnh.
Chu Du chỉ đứng yên đó, không có bất kỳ động tác nào. Cơ Hào cũng vậy, hai người chỉ đơn thuần nhìn nhau. Chu Du biết đối phương rất nguy hiểm, vì vậy hắn đã bắt đầu tích lũy sức mạnh.
Cơ Hào ánh mắt quái lạ đánh giá Chu Du, trên cở thể của một kẻ tu vi Phàm Huyết Cảnh này, hắn không cảm nhận được bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Không có sợ hãi, không có lo lắng, như thể người này hoàn toàn trống rỗng. Trống rỗng đến nỗi, không có bất kỳ suy nghĩ nào.
Một lúc lâu sau, Cơ Hào vẫn đứng dậy, sau đó…
Tiếp tục nhìn Chu Du.
Chu Du nói: “Cổ ngửa lên hơi mỏi một chút.”
Cơ Hào thân hình lóe lên, bình tĩnh đáp xuống, tay phải xuất hiện thanh đao đen. “Ngươi là ai?”
Chu Du nói: “Điều đó không quan trọng.”
Cơ Hào gật đầu, “Quả thực không quan trọng.”
Một cái tên của người đã chết, từ trước đến nay không quan trọng, bởi dù có nghe thấy, bản thân cũng sẽ không nhớ.
Chu Du nhẹ nhàng nói, “Ngươi là người của thế lực tà ác?”
Cơ Hào lạnh lùng đáp, “Có ranh giới giữa tốt và xấu không?”
Chu Du gật đầu, “Có.”
Cơ Hào cười lạnh, “Ví dụ như?”
Chu Du nghĩ một lát, “Ví dụ như ta là người tốt, còn ngươi là kẻ xấu.”
Cơ Hào suy ngẫm một hồi, “Ta đồng ý quan điểm này.”
Nếu ta là người tốt, thì chắc chắn ngươi là kẻ xấu. Mà ta, mãi mãi là người tốt.
Ta, đại diện cho tất cả mọi người.
Chu Du đặt tay phải lên chuôi kiếm, “Thường thì, kẻ xấu phải chết.”
Cơ Hào nở nụ cười, “Ta lại một lần nữa đồng ý.”
Hắn nắm chặt thanh đao đen, lòng dạ tĩnh lặng như nước nhưng lại có chút gợn sóng.
Cảm giác kỳ quái này. Mình có thể bị thương?
Chỉ là một kẻ Phàm Huyết Cảnh thôi mà. Rốt cuộc là người này kỳ quái, hay thanh kiếm này kỳ quái?
Nhìn lại Chu Du, ánh mắt hắn bình tĩnh như vực sâu, đôi mắt sâu thẳm không thể đoán trước, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn quá trống rỗng.
Không phải trong lòng hắn không có suy nghĩ gì, mà là khoảnh khắc này, hắn không nghĩ gì cả.
Hơi thở của Cơ Hào có chút gấp gáp, tay nắm đao càng ngày càng chặt, đầu ngón tay cũng vì thế mà trở nên trắng bệch.
Không xa, cô gái trong trang phục trắng của Nguyệt Hoàng Tông đứng trên một gác mái, lặng lẽ quan sát Cơ Hào. Đôi mắt trong veo của nàng lóe lên một tia sát ý.
Thế giới cần có sự đối lập.
Có sự đối lập, mới có thể phân biệt rõ thiện ác và chính tà bề ngoài.
Rõ ràng, trong nhiều trường hợp, Nguyệt Hoàng Tông thuộc chính đạo.
Thế lực tà ác, như tên gọi của nó, chính là tà đạo.
Cô gái Nguyệt Hoàng Tông nhẹ nhàng điểm chân, như một tia ánh trăng xẹt qua bầu trời, rơi xuống mái một ngôi nhà khác của Tôn gia.
Cơ Hào không ngẩng đầu nhìn, vì hắn cảm thấy, có thể bất cứ lúc nào sẽ có một ánh kiếm xẹt qua cổ mình.
Đó là một loại trực giác.
Mà trực giác thì không bao giờ cần lý do.
Cô gái Nguyệt Hoàng Tông trong tay xuất hiện một thanh kiếm, bao kiếm như ngọc, đầu kiếm hình lưỡi liềm, thân kiếm sáng bóng như một dòng nước thu.
Sự xuất hiện của thanh kiếm này tỏa ra một linh tính đặc biệt. Đây là một thanh thượng phẩm linh kiếm, giá trị vô cùng lớn.
Ba bên đều không nói gì, không khí im lặng thực ra đã nói lên rất nhiều điều.
Có người muốn làm ác, có người muốn diệt trừ yêu ma vệ đạo, có người chỉ đơn thuần là muốn tham gia.
Chỉ vậy mà thôi.
Cơ Hào vẫn lên tiếng, “Nhiều năm không ra tay, ngay cả một đệ tử nội môn của Nguyệt Hoàng Tông cũng dám đối đầu với ta.”
Hắn đang nói đến cô gái đó.
Chu Du không lên tiếng, hắn không quen biết Nguyệt Hoàng Tông.
Đó là sự thật.
Tối đa hắn chỉ gặp qua chưởng môn Nguyệt Hoàng Tông, biết một số chuyện đã cũ.
Cô gái Nguyệt Hoàng Tông từ từ mở miệng, giọng nói thật dễ nghe, rất trong trẻo, “Ngươi là đệ tử của Thủ lĩnh thế lực tà ác, Cơ Hào, ta rất vinh hạnh có thể giết ngươi.”
Nàng rất xinh đẹp, nói cũng rất hay. Dù là nói về những chuyện chém giết.
Chu Du nghĩ một lát, “Hay là, các ngươi đánh trước đi?”
Hắn không thích bị thương, nhưng hắn cảm thấy nếu mình ra tay, chắc chắn sẽ bị thương. Mà bị thương thì rất đau, hắn rất ghét cảm giác đó.
Khi nói câu này, hắn còn đang nghĩ, không biết khi nào mình mới đột phá được đến cảnh giới Thoát Thai.
Nhưng đột phá cảnh giới, rốt lại không giống như việc ngồi bệt xuống nhà vệ sinh, muốn ẻ thì ẻ.
Chỉ trong chốc lát, gió cuốn mây tan, đất trời trở nên u ám.
Cô gái ra tay trước, ánh trăng chiếu xuống sân, như trong mơ.
Sau đó…
Nhà cửa bị nổ tung.
Cơ Hào cũng ra tay, đao khí mạnh mẽ, rất cuồng bạo. Hắn là đàn ông, một người đàn ông thì không thể để một cô gái không liên quan đến mình tự do đánh đấm.
Chu Du nhanh chóng rời đi, rất quyết đoán, loại chuyện này ít tham gia hơn thì tốt hơn.