Bùm!
Cửa phòng mở toang.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi vào sân. Chu Triều với vẻ mặt hớn hở, khuôn mặt già nua của ông trông như trẻ lại vài phần.
Lúc này, phía sau ông có một luồng huyết khí cuồn cuộn, ở giữa là một sinh vật có kích cỡ bằng cái chậu rửa mặt...
Một con ếch?
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là huyết linh của thông linh cảnh!
Sau khi sở hữu huyết linh, người ta thực sự đã vượt qua cảnh giới thoát thai, trở thành cao thủ trong thế tục. Trong mắt Chu Du hiện rõ sự ghen tị không hề che giấu. Huyết linh, đó chính là huyết linh!
Thứ mà hắn luôn mơ ước!
Hai tay dần nắm chặt lại. Sẽ có mà, nhất định sẽ có!
Cảnh giới sẽ có, huyết linh cũng sẽ có!
“Hahaha!”
Chu Triều cười sảng khoái: “Tiểu đệ à, không ngờ một viên đan dược của đệ lại giải quyết được vấn đề mà đại ca đã vướng bận mấy chục năm nay.”
Một viên...
Nụ cười trên mặt Chu Du trở nên gượng gạo. Thứ đó, hắn ít thì cũng đã nuốt cả nghìn viên, ăn nhiều đến mức chỉ cần ngửi mùi là muốn nôn.
Sao khoảng cách giữa người với người lại lớn đến thế chứ?
Chu Triều bước tới, ôm chặt lấy Chu Du: “Tiểu đệ, đệ đúng là phúc tinh của nhà họ Chu chúng ta. Năm xưa khi đệ rời đi, nhà ta từ nghèo khó trở nên giàu có. Giờ đệ trở về, còn giúp nhà họ Chu từ yếu đuối trở nên cường đại!”
Chu Du khóc, nước mắt giàn giụa.
Thật là cay đắng.
Giây phút này, hắn một lần nữa cảm nhận được sư phụ Ngưu Đại Lực đối với hắn tốt đến mức nào. Bản thân đã tệ đến thế này, mà sư phụ vẫn không nỡ bỏ rơi mình.
Một người ngu ngốc như thế...À không, một người tốt như thế, tìm đâu ra được chứ?
Càng nghĩ Chu Du lại thấy “thương” cho lão sư phụ mình
“Hụ hụ hụ…”
Chu Triều buông Chu Du ra, không kìm được mà mắt đỏ hoe. Nhìn tiểu đệ của mình, ông không khỏi xúc động khi thấy tiểu đệ vì sự đột phá của mình mà rơi nước mắt. Đúng là tình huynh đệ ruột thịt mà!
Dù đã trăm năm không gặp, tình cảm ấy vẫn vẹn nguyên!
“Chúc mừng ông nội.”
Chu Thần vui vẻ chạy đến.
“Haha, cháu gái, sau này cháu cũng sẽ có cơ hội như thế.”
Chu Triều vô cùng hào hứng, cảm thấy cuộc đời tràn đầy hy vọng. Sau đó, ánh mắt ông dừng lại trên người Lư Nhân Gia, không khỏi kinh ngạc: “Đây là?”
Chu Thần liền tóm tắt ngắn gọn về sự việc liên quan đến yêu sói.
Nghe vậy, Chu Triều lập tức nhíu mày và thu hồi huyết linh. “Năm con? Nhiều vậy sao? Ba tháng trước nghe nói yêu hoạn vẫn chỉ xảy ra ở khu vực vòng mười tám, sao nhanh vậy đã đến vòng mười sáu rồi?”
Chu Du thì không hiểu gì: “Vòng mười tám là gì?”
Chu Thần liền giải thích cho Chu Du: “Trung tâm của vương triều Hoa Hạ là hoàng thành, được gọi là nội hoàn (vòng trong). Lấy đó làm trung tâm, xây dựng các thành trì theo hình tròn, và lần lượt là vòng hai, vòng ba, vòng bốn, v.v.”
Chu Du bừng tỉnh. Vậy nếu tính như thế, Trấn Vực Quan ở ngoài vòng ba mươi rồi sao?
Chu Triều thở dài: “Cũng vì lý do này mà nhiều năm nay, rất nhiều người đều mong muốn sống ở khu vực trung tâm.”
Chu Du cũng đã hiểu.
Yêu hoạn chắc chắn sẽ tàn sát người ở ngoại vi trước, đến khi thực sự tiến vào nội hoàn thì mọi thứ đã bị hủy diệt.
May mắn là, càng tiến vào trung tâm, cường giả lại càng nhiều. Họ có tài nguyên dồi dào, địa vị cao quý, thực lực hùng mạnh. Ngoại hoàn sao có thể sánh bằng?
Lư Nhân Gia, lúc này bị thương nặng và nguy kịch, trong lòng càng thêm căm tức. Tên công tử bột này có lẽ là một tên ngốc chăng? Ngay cả việc phân bố thành trì mà cũng không biết?
Thật đáng tiếc cho Chu cô nương, một nữ tử kỳ tài như vậy, lại phải hầu hạ cho một kẻ vô dụng thế này. Gã định nói gì đó, nhưng cảm thấy cơ thể ngày càng yếu, vừa nghiêng đầu liền ngất lịm trên mặt đất.
Ba người nhìn lướt qua Lư Nhân Gia rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đi.
Chu Triều lên tiếng hỏi: “Tiểu đệ, đệ có ý kiến gì về chuyện này không? Sư phụ đệ có dặn dò gì không?”
Chu Du trong lòng chẳng có chút khái niệm nào về việc này. Hắn ở trên núi cả trăm năm mà không làm gì cả. “Sư phụ chỉ bảo ta về nhà.”
Chu Du không tiện nói rõ rằng mình đã đòi cắt đứt quan hệ sư đồ, rồi sư phụ thực sự tiễn hắn xuống núi luôn.
“Chỉ bảo đệ về nhà sao?”
Chu Triều nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận.
Chu Du gật đầu, không giải thích thêm.
“Ta hiểu rồi.”
Chu Triều vỗ tay đánh “bốp” một cái: “Chắc chắn sư phụ của đệ đã biết về tình hình yêu hoạn, nên mới bảo đệ xuống núi để giải quyết.”
Chu Du sửng sốt, lại còn có cách giải thích như vậy sao?
Nghe qua thì cũng hợp lý đấy. Nhưng sư phụ biết từ bao giờ vậy?
Mình thì luôn ở trên núi, còn sư phụ chẳng hề rời khỏi nửa bước, ngoài việc đôi lúc có người đến bái kiến, Ngưu Đại Lực luôn ở lại Trấn Vực Quan.
Mà... nghĩ lại thì, cách giải thích này cũng có thể lý giải vì sao mình lại bất ngờ được gọi về.
Chu Du mỉm cười nói: “Đại khái là như vậy.”
Chu Triều cảm thán: “Còn nhớ năm xưa, sư phụ đệ từ trên trời giáng xuống, chạm vào toàn thân đệ để kiểm tra...”
Chu Du lập tức đen mặt: “Đại ca, đừng nói mập mờ như thế.”
Chu Triều cười lớn: “Được rồi, ý ta là ông ấy kiểm tra cơ thể đệ rồi sau đó mang đệ bay đi. Khi ấy thật là phong thái phi phàm, đúng là một vị tiên chân chính. Nghĩ lại, ta đoán giờ đệ chỉ đang giữ cảnh giới phàm huyết để hành sự kín đáo mà thôi?”
Ngay cả người trần tục cũng biết rằng một số cao thủ có khả năng che giấu khí tức, khiến cho cảnh giới của họ trông có vẻ yếu kém.
Chu Du lấp liếm: “Cũng tạm coi là vậy.”
Chu Thần làm mặt hề: “Ông ơi, đừng có dò xét tu vi của nhị gia nữa. Ngài ấy giết năm con huyết ảnh lang mà còn chẳng thèm dùng đến huyết linh. Cháu còn nghi một trong số đó chắc chắn là yêu thú cấp bốn nữa kìa.”
Chu Triều càng thêm kinh ngạc: “Tiểu đệ thật khó lường!”
Chu Du cười gượng. Không dùng đến sao? Đó là không có. Trong lòng hắn như muốn khóc. Nhưng nói chung ý nghĩa thì cũng gần đúng, không cần phải dùng thôi. Sợ rằng họ còn bàn thêm về vấn đề này, Chu Du nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đại ca, huyết linh của huynh là gì vậy?”
“Tiễn độc oa.”
Chu Triều mỉm cười: “Đây là một loại huyết linh tấn công mang độc. Khả năng cụ thể thì cần từ từ tìm hiểu. Tất nhiên, nếu so với đệ thì chắc chắn là không bằng rồi.”
Về huyết linh, Chu Du biết không ít. Huyết mạch của mỗi người càng mạnh, huyết linh khi thức tỉnh cũng càng cường đại. Còn về phẩm cấp, chúng được chia thành: Chúng phẩm, Hung Sát, Linh Thú, Thần Thú và Thần Linh cấp.
Hướng tiễn độc oa này thuộc về cấp “Hung Sát.”
Còn chúng phẩm thì như những loài sói, heo rừng, khỉ, hay chim sẻ bình thường.
Chỉ là, về phần huyết mạch của bản thân, hắn không rõ ràng lắm. Hễ hỏi là lại bị mắng: “Ngươi tư chất ngu muội, nghĩ nhiều làm gì?”
Kết quả là khiến hắn cảm thấy tự ti về bản thân. Hắn còn nghi ngờ liệu có khi nào mình thức tỉnh ra con chó hoang nào đó không.
“Vị sư phụ đó đã đả kích ta sâu sắc đến mức nhất thời khó mà xóa bỏ.”
Chu Du nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt đầy phức tạp.
Chu Triều không hiểu, hỏi: “Tiểu đệ, đệ sao thế?”
Chu Du gượng cười: “Ta chỉ đang nghĩ khi nào thì đi tiêu diệt yêu thú, để trả lại sự yên bình cho thiên hạ.”
Nghe vậy, Chu Triều vô cùng phấn khởi: “Chỉ cần đệ ra tay, chắc chắn sẽ giữ yên một phương!”
Chu Du trong lòng thở dài chua xót, thực sự không biết phải nói sao nữa. Hắn chỉ muốn tát cho đại ca mình một cái thật mạnh.
Ai cho đại ca tự tin thế chứ?