Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 100: - trên trời rơi xuống một cây gậy

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Du nhìn Lão Cẩu với vẻ mặt kỳ lạ. Ông già này biết cũng nhiều chuyện phết nhỉ.

Lão Cẩu cười gượng: “Chỉ là sống lâu một chút, có những thứ hiểu biết chút ít thôi.”

Chu Du khó hiểu: “Nếu ngươi hiểu biết như vậy, tại sao không đi kinh doanh?”

Lão Cẩu cười khan: “Nói miệng thì được, nhưng nếu bắt tay vào làm thật thì lại có chút khó khăn. Ví dụ như cần vốn, hoặc phải phát hiện ra cơ hội kinh doanh nào đó trước. Nếu không xác định được những yếu tố này, mạo hiểm làm thì rủi ro quá lớn, dễ đến mức mất cả quần lót.”

Chu Du cười nhẹ, cảm thấy có chút nhàm chán.

Nhìn thấy biểu cảm của hắn, Lão Cẩu không khỏi lúng túng, “Những tiểu xảo này tất nhiên không thể so với những đại tông môn như của các vị. Các đại tông môn lấy con người làm gốc để đầu tư. Họ chọn lựa kỹ càng trong hàng vạn người để tìm ra nhân tài và bồi dưỡng. Chỉ cần xuất hiện một mầm non tốt, một cường giả, thì tài nguyên tu luyện đầu tư vào họ có thể thu về gấp mười, gấp trăm lần.”

Sự ra đời của một cường giả có ý nghĩa gì?

Nó có nghĩa là giàu có, quyền lực, địa vị, cùng với một lượng lớn tài nguyên tu luyện! Nói miệng không có tác dụng, sức mạnh mới là điều quan trọng nhất. Ai sở hữu sức mạnh to lớn, người đó có quyền phát ngôn tuyệt đối.

Chu Du duỗi người một cái, “Rất nhiều môn phái đã sụp đổ vì không có người kế tục.”

Giống như môn phái Sa Môn. Một lần tham ô quỹ công, đã khiến môn phái này rớt khỏi top năm trăm, bây giờ có lẽ cũng chẳng khác gì sụp đổ. Cuối cùng, thanh đoản đao cát lại rơi vào tay người ngoài.

Chu Du vừa đi ra ngoài vừa hỏi, “Thế lực của đám địa đầu xà chỉ có bốn người thôi sao?”

“Hình như còn thiếu ba người.”

Sắc mặt Lão Cẩu khẽ biến đổi, giờ mới nhớ ra chuyện chính.

Chu Du chỉ ừ một tiếng, “Ta còn tưởng chúng đã đến đủ rồi chứ.”

Lão Cẩu sốt ruột dậm chân, “Ta tính là cái quái gì? Chúng sẽ đến đủ để đón ta sao? Hỏng rồi, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Lão ta đi qua đi lại, lo lắng không yên. Nói cho cùng, bản thân chỉ là một tán tu.

Mặc dù có thực lực khá, nhưng nhìn chung vẫn thuộc loại yếu.

Chu Du hơi nhíu mày, “Ngươi làm gì mà như vừa mất cha thế? Đến mức đó sao?”

Mặt Lão Cẩu lập tức ủ rũ, “Công tử à, ngài có người bảo vệ, tất nhiên không phải lo lắng rồi. Còn chúng ta những kẻ không nơi nương tựa, ngài không hiểu được đâu.”

Có người bảo vệ?

Chu Du chợt nghĩ đến lão già trên núi, đúng là như vậy thật. Dù sao thì mình cũng là đệ tử của lão, nếu xảy ra chuyện lớn, lão có thể không bảo vệ mình sao?

Sẽ bảo vệ chứ?

Không lẽ lão sẽ không bảo vệ?

Chu Du tự nhiên chạm tay lên mũi, sao bỗng dưng cảm thấy không tự tin đến thế? Nhớ lại lúc mình rời đi, mình đã chính trực mà tuyên bố cắt đứt quan hệ thầy trò.

Hình như mình chưa nói là mình đang đùa?

“Ôi trời ơi.”

Chu Du toát mồ hôi lạnh, “Sao ta lại quên mất một câu quan trọng như vậy?”

Khi đùa giỡn, nhất định phải nhớ nói cho đối phương biết đó là đang đùa. Nếu không thì sẽ thành thật đấy. Nghĩ đến cách hành xử của lão già, thỉnh thoảng cũng không giống người bình thường cho lắm.

Dù sao tuổi tác của lão cũng đã cao, lẩm cẩm chút cũng là chuyện bình thường.

“Ta rất yếu, ta rất yếu, ta phải hành xử khiêm tốn.”

Chu Du vừa lẩm bẩm vừa tự nhắc nhở mình.

Nhanh chóng nghĩ đến những điều khiến mình sợ hãi, ví dụ như người đàn ông áo trắng trong Tháp Xương trước đó.

Nghĩ nhanh lên, nghĩ nhanh lên…

Chu Du không thể nào thực sự cảm thấy sợ hãi được.

Hắn chán nản vỗ nhẹ lên đầu mình, cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả cảm giác sợ hãi cơ bản cũng không thể xuất hiện bình thường.

Nhìn Chu Du lẩm bẩm rời đi, Lão Cẩu vội gọi với theo: “Không tìm kiếm một chút sao? Biết đâu còn nhiều bảo vật nữa đấy.”

Chu Du không quay đầu lại, chỉ nói: “Mạng sống quan trọng.”

Lão Cẩu do dự một lát, cuối cùng vẫn lao vào tìm kiếm: “Quan trọng cái khỉ gì, không có tiền thì sống có ý nghĩa gì chứ? Đúng là đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng.”

Trên phố, sắc mặt Chu Du vẫn bình thản như mọi khi. Mình chỉ muốn xuống núi trải nghiệm một chút, sao lại khó khăn đến thế?

Hắn có vẻ như không thể tìm thấy niềm vui nào nữa.

Giết người có vui không?

Chẳng có chút cảm giác gì.

Giết yêu thú có vui không?

Cũng chẳng cảm thấy gì.

Ăn uống có vui không?

Tất nhiên là vui rồi.

Đôi mắt Chu Du lại sáng lên. Hắn nghĩ mình có thể nằm nghỉ một chút, rồi nhờ Lư Nhân Gia nấu cho mình vài món ăn ngon.

Nếu hắn ta đồng ý.

Hoặc mình cũng có thể mời vài đầu bếp đi theo mình?

Có vẻ như cũng không tồi.

Chu Du vừa nghĩ vậy, vừa tự hỏi: Cuộc đời ngắn ngủi, sao phải lãng phí những năm tháng đẹp đẽ vào những danh tiếng hư vô? Thật là nhàm chán đến cực điểm.

Cái gì mà cường giả đỉnh cao, cái gì mà quý tộc hoàng gia, tất cả cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Còn về cái Mãnh Hổ Môn kia, nếu chuyện này kết thúc tại đây, thì coi như xong. Nhưng nếu bọn chúng không chịu dừng lại, thì mình chỉ còn cách…Mời sư phụ xuống núi, để ông ta nói chuyện với bọn chúng.

Đang đi, đột nhiên có một cây gậy rơi xuống trước mặt.

Chu Du ngẩng đầu, nhìn thấy trên lầu có một cô gái mặc áo hở nửa ngực, quyến rũ mị hoặc, “Tiểu ca ca, có thể giúp nô gia đưa cây gậy phơi quần áo này lên được không?”

(Cảnh này quen nha, tại hạ hình như đã luyện được ba tầng)

Chu Du thu lại ánh mắt, rồi dẫm gãy cây gậy, tiếp tục bước đi.

“Ngươi muốn chết à!”

Cô gái giận dữ hét lên: “Lão nương đã ăn mặc thế này rồi mà ngươi còn không lên? Chẳng lẽ phải cởi hết thì ngươi mới chịu lên?”

Chu Du vẫn không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng.

Trong phòng, một đại hán cầm đao nhìn khó hiểu: “Nương tử, có chuyện gì vậy?”

Cô gái bực tức đáp: “Người này chắc chắn có vấn đề về thân thể, làm gì có người đàn ông nào thấy ta mà lại không lên chứ?”

Đại hán nhổ nước bọt: “Tên khốn này, vận đào hoa đến tay mà không biết trân trọng.”

Cô gái kéo lại y phục, “Ngươi chắc là chiêu này có tác dụng chứ?”

Đại hán trợn mắt: “Ngươi đang nghi ngờ ta sao? Đây là chiêu ta học từ Kim Bình Mai đấy. Hơn nữa, đây là tiền tuyến, đám đàn ông kia đều đang khao khát đến phát điên, làm sao có thể kiềm chế được?”

Cô gái ngần ngại, “Liệu có phải hắn đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta rồi không?”

Sắc mặt đại hán biến đổi, “Nếu thật sự là vậy, người này tuyệt đối không thể để sống sót, nếu người khác biết thì lần sau chúng ta không thể dụ ai nữa.”

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn xuống dưới, “Nhanh lên, nhanh lên, lại có người đến rồi.”

Ngay lập tức, hắn vội vàng núp sau cánh cửa.

Cô gái cầm một cây gậy khác ném xuống, “Ôi, tiểu ca ca, có thể giúp nô gia đưa cây gậy phơi quần áo này lên không? Cảm ơn ngài.”

Trên phố, Lư Nhân Gia xoa xoa đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mắt là một mảng trắng xóa. Trong cuộc đời hắn ta, chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy. Nhìn sang cây gậy rơi ở bên cạnh, hắn ta lập tức cảm thấy động lòng, “Được, cô nương chờ một chút, ta sẽ mang lên ngay.”

Trong phòng, đại hán cầm đao cười gằn, “Ta đã bảo mà, chiêu này rất hiệu quả, một câu một cái chuẩn”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)