Trình Đường không ở xa hai cô gái, và Trần Trà cũng không cố ý hạ thấp giọng. Muốn không nghe thấy cũng khó. Anh nhíu mày, quay lại gọi Trần Trà: “Trần Trà!”
Trần Trà hiểu ngay rằng anh không muốn mình nói chuyện phiếm, bèn chán nản bĩu môi, chuyển chủ đề đâm thẳng vào tim Lý Phương Phương: “Phương Phương, tôi quyết định nghe theo lời cô, chấp nhận thiện ý của Trình Đường, chuẩn bị đi lên huyện mua bộ áo cưới đó. Cô có muốn đi cùng bọn tôi không? Tiện thể chỉ bảo cho tôi một chút?”
“Chỉ bảo” là từ ngữ địa phương mà Trần Trà mới học, có nghĩa là giúp đỡ đưa ra ý kiến.
Lý Phương Phương lập tức trông như đang buồn bã đến mức khó chịu nhưng lại không tiện nói ra, cắn răng từ chối: “Tôi không đi đâu, đừng nói là tôi chưa kết hôn, không có kinh nghiệm để giúp cô. Hơn nữa, hôm nay cha tôi đi xay bột ở cối xay, tôi phải đi theo để phụ giúp.”
Trần Trà tiếc nuối giơ tay: “Vậy thì thôi vậy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây