Trần Trà trợn mắt, ngắt lời cô ta: “Chẳng lẽ tôi mặc đồ đắt tiền như vậy thì mọi người sẽ không mắng chúng tôi nữa sao?” Đây là cái lý lẽ gì thế?
“Có thể vẫn sẽ mắng nhưng sẽ ghen tị nhiều hơn. Tin tôi đi, nếu cô thực sự mặc bộ đồ cưới hơn ba trăm đồng, cả thôn sẽ nhìn cô bằng con mắt khác, ít nhất thì những người phụ nữ sẽ ghen tị. Có câu nói người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên, cô nghĩ xem, cô mà chịu mua bộ đồ cưới hơn ba trăm đồng thì phải giàu cỡ nào? Những người trong thôn trọng phú khinh bần không biết hai người có bao nhiêu tiền nhưng nhìn vào quần áo sẽ đoán được hai người có bao nhiêu tiền, họ thực sự sẽ thay đổi thái độ với hai người vì một bộ quần áo.”
Lý Phương Phương quả quyết nói.
“Ngoài ra, Trình Đường trông có vẻ lạnh lùng, ít nói nhưng anh ấy đều để trong lòng.
Đám cưới chỉ có một ngày nhưng kỷ niệm có thể lưu giữ cả đời. Đời người phụ nữ, ngày đẹp nhất cũng chỉ có một ngày như vậy thôi! Anh ấy muốn dành những điều tốt nhất cho cô, để cô không phải hối tiếc cả đời. Tiền mất rồi sau này có thể kiếm lại nhưng đám cưới cả đời chỉ có một lần, tốn kém một chút cũng đáng! Nếu không thì sau này có tiền rồi, cô cũng không thể mua một bộ đồ cưới rồi tổ chức tiệc cưới lại được chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây