“Tôi biết chừng mực.” Trình Đường nói xong liền quay người bỏ đi.
Lý Phương Phương há miệng còn chưa kịp lên tiếng thì Trình Đường chỉ còn lại bóng lưng.
Cô ta dậm chân, quay sang trách Trần Trà: “Trần Trà, cô là vợ phải quản anh ấy chứ! Thiếu tiền cũng phải có sức khỏe trước đã! Chân anh ấy như vậy sao có thể nửa đêm làm việc ngoài bờ sông? Dù sao thì làm trong nhà cũng ấm áp hơn. Tôi biết bây giờ cuộc sống của hai người hơi eo hẹp nhưng tiền cũng như cơm, dù đói cũng phải ăn từng miếng một. Không thì dễ đau dạ dày lắm!”
Vậy là không gọi là Trà Trà nữa rồi?
Trần Trà không hiểu sao mình lại cảm thấy như một cô dâu mới bị mẹ chồng mắng, lời nói bóng gió chỉ trích cô không ra gì, bóc lột, áp bức, bóc lột Trình Đường như một nô lệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây