Thi thể mẹ Trình Đường được đặt trong một túp lều tạm dựng ở sân.
Lúc đó là mùa đông, ban đêm có thể xuống đến âm mười mấy độ.
Người lớn còn chịu không nổi, huống chi là một đứa trẻ? Trình Đường không ăn không uống, lại lạnh lại đói nhưng gọi mãi mà mẹ không dậy.
Cậu lạnh đến chịu không nổi, muốn chui vào chăn của mẹ.
Chiếc chăn đó được khâu bằng kim chỉ với tấm nệm bên dưới thi thể. Trình Đường cắn rách môi mới cắn đứt được sợi chỉ, xé một lỗ nhỏ đủ để chui vào. Cậu chui vào chăn, ôm người mẹ cũng lạnh ngắt, hoàn toàn không biết mẹ đã chết và chiếc chăn đó không phải thứ người sống có thể đắp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây