“Cho dù là vậy, chúng ta cũng có thể từ từ mà, đúng không? Em bây giờ có nhà để ở, có việc làm ăn, có gia đình, có anh và con trai là những người quan trọng nhất. Đối với em, tất cả những thứ này đã là điều tuyệt vời nhất trên thế gian rồi! Trình Đường, em rất hạnh phúc! Gia đình quan trọng nhất là con người chứ không phải cái nhà.”
Trình Đường cắn đầu lưỡi, yết hầu chuyển động, cuối cùng chỉ lắc đầu, không nói gì.
Anh không phủ nhận lời của Trần Trà, chỉ là đối với anh, luôn cảm thấy những gì mình cho Trần Trà vẫn chưa đủ, còn xa mới đủ.
Trần Trà nghĩ ngợi một lúc, đại khái cũng hiểu được vì sao Trình Đường lại cố chấp như vậy.
Nửa đời đầu của Trình Đường sống cuộc sống phiêu bạt, chịu cảnh ở nhờ người khác hoặc gần như sống như phạm nhân lao động cải tạo. Anh chưa từng có một căn nhà nào thực sự thuộc về mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây