Trần Trà mỉm cười, bề ngoài khách sáo nhưng lời nói lại vô cùng thẳng thừng.
“Trác thiếu gia, anh đúng là một thương nhân tinh ranh. Nhưng anh cũng không thể coi chúng tôi là kẻ ngốc được chứ?”
“Cô nói vậy là sao?”
“Anh ưng ý đồ nội thất của chúng tôi nhưng mãi vẫn không xuất hiện, nói là để khảo sát, nhưng không chỉ có khảo sát đâu nhỉ? Nếu chúng tôi có thể tự cứu mình thì tốt, còn nếu không, đến khi triển lãm nội thất kết thúc, anh cũng sẽ tìm đến chúng tôi. Lúc đó, để không uổng chuyến đi, chỉ cần không lỗ vốn thì chắc chắn chúng tôi sẽ bán đồ nội thất cho anh với giá rẻ. Đây chẳng phải là tính toán của anh sao?”
Trác Trường Đông cầm tách trà, cúi đầu xuống. Đúng là ý định của anh ta là như vậy. Khi ngẩng đầu lên lại vẫn là dáng vẻ phóng khoáng như thường, khen ngợi Trần Trà: “Không hổ là người phụ nữ tôi để mắt đến, thật thông minh!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây