“Cậu là luật sư mà còn quản được cả giá cả thị trường? Với cậu chẳng phải thân chủ phạm tội gì thì biện hộ tội đó hay sao?”
“Anh thì không biết rồi.” Tần Nghị giải thích cho họ: “Luật sư không phải cái gì cũng biết. Có câu nói ‘nghề nào việc nấy’, thực ra chúng tôi cũng có nhiều phân ngành lắm đấy! Có người chuyên làm các vụ án hình sự, có người làm vụ án dân sự. Văn phòng luật sư của chúng tôi quy mô nhỏ, hiện tại thì cái gì cũng làm. Nhưng, ngành luật sư của chúng tôi hiện giờ cũng đang dần đi vào quy củ, sau này sẽ cạnh tranh ngày càng khốc liệt. Nên tôi nghĩ là nên lựa chọn một mảng, rồi chỉ chuyên làm mảng đó.”
Trần Trà vừa định khen Tần Nghị có nhận thức cao, liền nghe anh ta bổ sung thêm: “Tất nhiên, chủ yếu là vì tôi cảm thấy sau này kinh tế cá thể sẽ thành chủ đạo, làm luật sư cho những ông chủ giàu có thì kiếm được nhiều tiền!”
Trần Trà: “…”
Tính Trình Đường vốn trầm ổn, không để tâm đến những lời đùa cợt của mấy người kia, nhìn chiếc đệm và sofa bị tháo ra, không biết đang nghĩ gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây