Trần Trà cúi xuống nhặt hai cành cây nhét vào bếp lò, vỗ vỗ bụi trên tay: “Bác hai gái nói như vậy là không có lý rồi. Chúng cháu nói là kết hôn nhưng có nói khi nào kết hôn đâu nhỉ? Bác miệng thì nói coi Trình Đường như con trai ruột mà kết quả chỉ cho chúng cháu hai trăm đồng, đến cả một căn phòng cũng không nỡ dọn cho chúng cháu. Trong căn nhà này, ăn mặc sinh hoạt thứ nào mà chẳng trông cậy vào hai trăm đồng này? Số tiền còn lại thì đủ để tổ chức tiệc cưới sao? Hai đứa cháu vốn định làm thêm chút buôn bán nhỏ, tích đủ tiền rồi mới kết hôn nhưng mà bác hai gái, bác ba gái, các bác sốt ruột muốn chúng cháu kết hôn như vậy, hay là các bác cho thêm chút nữa? Không cho tiền thì cho hai căn phòng tốt hơn cũng được!”
Cô không kén chọn, thật đấy.
Lưu Châu lập tức phản đối: “Tôi cũng cho một trăm đồng đấy, đừng có chối!”
Hôm nay vốn dĩ không phải bà ta muốn đến, bà ta cũng chẳng thiệt hại gì, Trần Trà có kết hôn hay không thì liên quan gì đến bà ta? Hoàn toàn là do Trương Hồng Diễm tìm đến tận nhà làm phiền bà ta không đi, bà ta mới đi theo xem náo nhiệt.
Đừng có náo nhiệt không xem được, lại còn mất tiền.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây