Chênh lệch sức lực giữa nam và nữ, một Lưu Tiểu Phụng bé nhỏ yếu ớt làm sao chống lại nổi Nhậm Cảnh Huy, đành phải chịu nhục.
Xong việc, Nhậm Cảnh Huy còn cảnh cáo Lưu Tiểu Phụng: “Mày mà dám nói ra, tao sẽ bảo mọi người là do mày quyến rũ tao. Đến lúc đó, xem người ta cười ai nào. Với lại, mày có làm ầm lên cũng vô dụng. Cha mày già thế làm sao đánh lại tao được? Chị mày với mẹ mày càng không phải đối thủ. Mày nói ra chỉ khiến họ thêm nhức đầu. Cả nhà mày sống càng khó khăn, tao lại càng vui vẻ.”
Khi ấy, Lưu Tiểu Phụng vừa sợ vừa căm hận, chất vấn Nhậm Cảnh Huy: “Cả nhà tôi đều đối xử không tệ với anh, sao anh lại đối xử với chúng tôi thế này?”
Nhậm Cảnh Huy nhếch môi cười khinh miệt: “Không tệ à? Có phải cả mày cũng nghĩ tao nên cảm ơn rối rít không? Với một người đàn ông mà nói, làm con rể ở rể đã là sự sỉ nhục tột cùng rồi! Huống hồ con tao còn phải mang họ Lưu của nhà chúng mày! Mặt mũi tao đã bị đạp dưới chân chúng mày rồi, nên đừng hòng ai trong nhà họ Lưu được sống yên ổn.”
Lưu Tiểu Phụng kể đến đây thì gục xuống khóc nức nở: “Khi đó chị mới mười ba, mười bốn tuổi! Chị chẳng hiểu chuyện gì cả, chị sợ cha mẹ không quản nổi anh ta! Sợ bị người khác biết anh ta làm nhục chị mà cười nhạo, sợ chị gái đau lòng, sợ không được đi học.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây